Một bữa cơm gia đình có đủ ba, mẹ và con. Một ngày nọ ba đi công tác, mâm cơm nhạt mất vị. Một buổi trưa mẹ về trễ, cơm canh chẳng ngon như mọi ngày. Rồi con đi học xa, hai vợ chồng ngồi lặng lẽ nhai cơm... Sự sum vầy bên mâm cơm cùng những người thân yêu là hạnh phúc!
Trưa tháng sáu nắng chang chang, mặt đường như đổ lửa. Ai cũng cố gắng lách xe qua thật nhanh để về nhà tránh cái nóng hầm hập. Bỗng khựng lại vì hai đứa trẻ lượm ve chai. Đầu trần, chân đất, tóc hoe vàng, da sạm nắng, tay nhanh nhẹn nhặt mấy cái túi ni lông bám bụi bay trên đường... Sống trong vòng tay của ba mẹ là hạnh phúc!
Gánh hàng rong nặng trĩu, đôi chân không mỏi lê khắp các nẻo đường. Đột nhiên cái bóng bé nhỏ chạy ào đến ôm chầm và hét lên: "Con đậu đại học rồi!". Con cười, mẹ rưng rưng rồi hối hả bảo con về nhà kẻo nắng. Đôi vai gầy lại quẩy quang gánh với nụ cười rạng rỡ trên môi. Gặp khách mua nào cũng hớn hở khoe: "Con tôi đậu đại học rồi. Bán cho nhanh để về nhà thôi !"... Con cái chăm ngoan, học giỏi, đó là hạnh phúc!
Một cử nhân mới ra trường ôm hồ sơ xin việc khắp vẫn chưa có hồi âm. Chạy bàn, phụ việc ở quán cà phê để kiếm ít tiền trang trải chờ cơ hội việc làm. Khách đông, chạy rã cả chân suốt buổi sáng. Vấp phải chân ghế, khay ly trên tay rơi xuống, vỡ tan. Chủ chạy ra trừng mắt, bảo trừ lương. Mắt cụp nhanh xuống, nhẫn nhục... Có công việc ổn định, đó là hạnh phúc!
Người mẹ ung thư vòm họng giai đoạn cuối gầy trơ xương nằm trên giường. Mắt khắc khoải hướng về hai đứa con nít mới ba, bốn tuổi nhai bánh mì khô. Chị sợ ngày chị sắp ra đi đến gần. Ai lo lắng, bảo bọc các con? Ai yêu thương, vỗ về chúng thay mẹ? Tiếng thở dài như chực sẵn ở bờ môi tím. Dòng nước mắt đong đầy, tràn xuống khóe mi... Có sức khỏe để chăm lo cho người thân, đó là hạnh phúc!
Gia đình lục đục, ba mẹ thường xuyên cãi vã, giận hờn, bỏ quên mất cô con gái đang tuổi trưởng thành. Công việc ở cơ quan không suôn sẻ như ý. Áp lực cuộc sống đổ ập xuống khiến đôi chân tựa hồ không đứng vững. "Bíp, bíp", tin nhắn vang lên. "Em xong việc chưa? Nhớ ăn cơm đầy đủ nhé!" Nhẹ cười và bước tiếp... Có ai đó để yêu thương là hạnh phúc!
Một đứa trẻ lên hai tuổi chạy loanh quanh khắp nhà luôn miệng bi bô và cười không ngớt. Ông nội vừa chạy theo vừa lo cháu ngã. Bà nội lúi húi dọn dẹp đống đồ chơi sau lưng. Rồi một ngày giông bão, cô con dâu bế cháu bỏ về nhà ngoại. Căn nhà vắng, hai ông bà buồn thiu... Tuổi già quây quần bên con cháu là hạnh phúc!
Bạn ơi, hạnh phúc giản dị đang ở quanh bạn đó. Hãy trân trọng!
Theo Dân trí
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự