Con đường của một người là thành công hay thất bại sẽ đúng như điều mà anh ta đăm chiêu suy nghĩ. Trong đầu thường xuyên xuất hiện hình ảnh nào thì không lâu nó sẽ phản ánh ra trong hiện thực cuộc sống.
Trong nhân tâm của người tu luyện chứa đầy “Chân-Thiện-Nhẫn” thì tự nhiên lời nói và việc làm của họ cũng sẽ tuân theo nguyên tắc ấy. Người nào coi danh vọng, tiền tài và tình cảm của con người mới là nguồn gốc của hạnh phúc, thì từ lời nói và việc làm của họ đều sẽ thể hiện ra là họ đang theo đuổi mục tiêu này. Trong cuộc sống, có rất nhiều vật chất vô hình, phải tin tưởng trước và làm theo thì sau đó mới có thể nhìn thấy được. Rất nhiều những mục tiêu trong cuộc đời, người ta đạt được là do trước tiên họ tưởng tượng ra.
Trong thế chiến thứ hai, có một nghệ sĩ dương cầm bị quân địch bắt làm tù binh. Anh ta bị nhốt trong một cái cũi nhỏ suốt 7 năm liền. Sau 7 năm, cơ thể của anh ta đã bị hành hạ đến không còn ra hình người. Anh ta phải liên tiếp chứng kiến cái chết của các tù nhân khác ở xung quanh mình. Nhưng, trong tâm người nghệ sĩ dương cầm ấy luôn toát lên hy vọng sống sót.
Khi chiến tranh kết thúc, nghệ sĩ dương cầm đã được gửi trở lại quê hương của mình và anh bắt đầu một cuộc sống mới. Họ kinh ngạc phát hiện ra, tài nghệ và độ thuần thục chơi đàn piano của anh không những không suy giảm mà còn tinh xảo hơn rất nhiều.
Nghệ sĩ dương cầm đã chia sẻ với mọi người rằng trong suốt 7 năm tù, để vượt qua nỗi sợ hãi cực độ và cổ vũ chính mình tiếp tục sống, mỗi ngày anh đều chơi đàn trong trí tưởng tượng của mình. Việc chơi đàn trong trí tưởng tượng của anh quá sinh động và chân thật không khác gì động tác thực. Sau 7 năm, từng chi tiết nhỏ ấy anh đều nhớ kỹ không sai chút nào.
Có một câu chuyện khác kể về nhân tâm và cách cư xử xảy ra ở Trung Quốc cổ đại vào thời nhà Tống như thế này:
Một ngày nọ, Tô Đông Pha, một học giả nổi tiếng, lên chùa và ngồi thiền cùng Phật Ấn, một thiền sư bên Phật giáo. Một lúc sau, Tô Đông Pha mở mắt ra và hỏi Phật Ấn: “Ngài thấy bộ dạng ngồi thiền của tôi ra sao?”
Phật Ấn nhìn khắp thân của Tô Đông Pha, sau đó gật đầu khen ngợi: “Trông giống như một vị Phật cao quý và trang nghiêm!”. Tô Đông Pha nghe xong vô cùng mãn nguyện và hài lòng.
Ngay sau đó, nhà sư Phật Ấn cũng hỏi lại: “Vậy ngài nhìn thấy tôi ngồi ra sao?”
Vì cố tình muốn trêu cười Phật Ấn, Tô Đông Pha bèn trả lời: “Tôi nhìn ngài quả giống như một đống phân bò!”.
Thiền sư Phật Ấn nghe xong chỉ mỉm cười mà không phản bác lại gì. Tô Đông Pha tự cảm thấy mình đã thắng được thiền sư một phen.
Vừa về đến nhà, Tô Đông Pha phấn khích kể lại với em gái của ông là Tô tiểu muội. Không ngờ, Tô tiểu muội nghe xong đã không những không khen ngợi mà còn phá lên cười nhạo sự ngốc nghếch của anh trai mình.
Tô Đông Pha hiếu kỳ hỏi: “Muội vì sao lại cười ta?”
Tô tiểu muội nói: “Nhà sư Phật Ấn trong tâm có Phật, cho nên nhìn huynh giống như Phật. Còn trong tâm của huynh có đầy phân bò nên huynh mới nói như nhà sư như vậy!”
Bởi vậy có thể thấy, khi một người dùng lời nói, hành vi để chỉ trích người khác thì chưa chắc đã có thể chỉ ra được những vấn đề của người khác, nhưng nó chắc chắn có thể tiết lộ ra suy nghĩ trong nội tâm, tầm nhìn, cảnh giới tâm linh và tri thức của người chỉ trích. Đó là bởi vì, nhân tâm giống như một chiếc gương. Nếu trong tâm của một người tràn đầy từ bi và hòa ái, thì sẽ thiện giải được hết thảy nghiệt duyên trong mệnh của họ và hết thảy mọi thứ nằm trong trường của người ấy cũng sẽ trở nên tốt đẹp.