Đương nhiên không phải tất cả các
bạn sinh viên đều như vậy. Những bạn mong muốn tìm hiểu sâu về vấn đề mình quan
tâm, đã không biết thì thôi, đã biết thì phải hiểu thật cặn kẽ thì thường sẽ thành
công trong sự nghiệp sau này. Ví như các cụ đã bảo: Một nghề thì sống đống nghề
thì chết.
Hay
cũng giống như việc bạn nhìn thấy người ta cắt kim cương. Kim cương là một vật
thể siêu cứng, không một thứ kim loại nào có thể cắt được kim cương. Vậy người
ta làm cách nào để cắt được. Rất đơn giản, người ta dùng tia laze, tia laze
chính là một đại diện cho sự tập trung, và thử hỏi nếu chùm tia laze đó không
tập trung vào một điểm thì liệu nó có cắt được kim cương không.
Việc
học cũng vậy, nếu học dàn trải, học để biết thật nhiều thì hiệu quả sẽ không
cao. Tôi không phản đối việc học để lấy kiến thức. Học để mưu cầu kiến thức là
một điều hết sức hoan nghênh. Nó giúp cho bạn trở nên uyên bác, hiểu biết hơn.
Nhưng liệu học để biết đã đủ hay chưa. Ngày xưa chưa có Internet chưa có công
cụ tìm kiếm google thì người biết nhiều sẽ rất có lợi ích. Học không chỉ để
biết, học còn để hiểu và quan trọng hơn là học để làm và làm chuyên nghiệp.
Ngày
nay đang là thời đại công nghệ thông tin, khi mà lượng thông tin là bình đẳng
với nhau. Ta có thể ngồi ở nhà để tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến một vấn
đề nào đó ta quan tâm. Ta có thể giao tiếp với những chuyên gia cách chúng ta
hàng ngàn cây số. Ta có thể tiếp cận lượng kiến thức khổng lồ trên mạng. Khi đó
điều gì sẽ xảy ra. Liệu trí nhớ của ta có thể hơn được một công cụ tìm kiếm như
Google. Khi mà lượng thông tin được tiếp cận một cách dễ dàng thì chúng không
còn tạo nên sự cạnh tranh nữa. Con người không thể hơn nhau bởi thông tin và kiến
thức họ biết nữa, họ chỉ có thể hơn nhau bởi kỹ năng tra cứu thông tin mà thôi.
Một
điều nữa mà chúng ta phải công nhận rằng, xã hội không dùng được kiến thức
trong đầu chúng ta, chỉ khi nào ta biến kiến thức đó thành sản phẩm dùng được
thì khi đó kiến thức mới thực sự có giá trị. Nhiều người khoe rằng ta rất giỏi,
ta biết rất nhiều, ta sẽ làm thay đổi cả thế giới. Nhưng chỉ khi nào chúng ta
đem áp dụng những kiến thức đó vào trong thực tế cuộc sống hay trong công việc
của chúng ta thì ta mới thấy được giá trị thực sự của nó. Chúng ta cũng thấy
rằng trong xã hội có nhiều người rất có tiềm năng, nhưng xã hội không cần tiềm
năng mà cần những người làm được việc. Tiềm năng mà không được phát huy đúng lúc,
đúng chỗ thì cũng sẽ bị phí phạm. Một hành động còn hơn một đống lời bàn, một
hành động bằng mười suy nghĩ.
Vậy
điều quan trọng nhất để tạo nên lợi thế cạnh tranh chính là thay đổi tư duy.Từ
việc nghĩ rằng học để biết, học để thi chuyển sang cách nghĩ học là để làm.
Khi
ta tư duy học để làm thì ta sẽ biết học trọng tâm vào cái gì. Cái gì xã hội
thật sự cần. Ta sẽ biết được cái gì bắt buộc phải học, cái gì cần học, cái gì
nên học. Khi đó ta sẽ tìm được điểm giao nhau giữa những cái ta học và những
cái xã hội cần. Điều đó cũng giống như đường cung và cầu trong kinh tế học. Khi
ta học đúng cái xã hội cần thì ta sẽ thành công. Khi tư duy học để làm, ta sẽ
quan tâm nhiều hơn đến việc trau dồi kỹ năng. Ví dụ như rất nhiều người cảm
thấy lúng túng khi phải trình bày một đề tài hay một dự án. Công việc chuẩn bị
rất công phu, đề án làm rất hoàn thiện nhưng không thể diễn tả hết được điểm
tốt, điểm khác biệt của đề án và dẫn tới việc không thuyết phục được người khác
ủng hộ đề án.
Khi
ta tư duy học để làm ta sẽ quan tâm nhiều hơn đến kinh nghiệm thực tế thay vì
lý thuyết đơn thuần. Các bạn sinh viên sẽ đi làm thêm để có được nhiều kinh
nghiệm hơn, tự tin hơn, giao tiếp giỏi hơn.Và khi đó tự các bạn đã làm thu hẹp
khoảng cách giữa những cái biết và những cái làm được.
Gieo nhân nào thì sẽ gặt quả đấy, học để biết thì biết rất nhiều, học để thi thì kết quả thi sẽ tốt, học để làm thì sẽ có khả năng làm việc tốt, sẽ thích ứng nhanh với môi trường làm việc sau này.
Nguồn tin: Chúng Ta
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự