Oan trái giữa người cõi âm và người cõi dương

Thứ bảy - 23/11/2013 08:22
Buổi sáng thứ bảy kế tiếp, Minh cùng bà mẹ đến sở cảnh sát. Thời tiết hôm đó khá dịu mát, không nóng nực như tuần vừa rồi.
Hơn nữa trời nhiều mây và âm u mặc dù trời không đổ mưa. Minh không đi làm ngày thứ bảy nên có nhiều thời gian khám phá sự thật. Anh cảnh sát trẻ bữa trước tiếp Minh và cho biết họ tìm ra hai hồ sơ tai nạn giao thông mà nạn nhân là hai người trẻ xảy ra cùng một lúc, cùng một chiếc xe tải trên cùng một con đường. Một người là cô gái khoảng 14 đến 17 tuổi và một người là nam giới khoảng 25 tuổi.

Minh giật mình và không thể tin được chuyện đang diễn ra. Có thể cố gái kia chính là Trúc. Minh hỏi: Anh còn giữ tang vật nào của cô gái này không, như xe cộ, quần áo hay đồ dùng nào đó mang theo? Anh cảnh sát trả lời: Chúng tôi còn giữ. Từ trong ngăn kéo, một hộp giấy được lấy ra và viên cảnh sát bày trên bàn đủ thứ. Đó là hai cuốn tập, một hộp bút đã bị nát một phần, một bộ quần áo rách bươm và bốc mùi cũ kỹ.

Bà mẹ nhận ra ngay các vật dụng của con mình và bật khóc, không thành tiếng nhưng nước mắt cứ trào ra. Tay bà run run cầm lấy cuốn tập của Trúc và ôm vào lòng, trong đó có nét chữ thân quen của con bà. Minh gần như bị “choáng” và cảm thấy hơi chóng mặt. Anh xin phép viên cảnh sát cho bà mẹ nhận lại tro cốt và các đồ vật. Viên cảnh sát đồng ý nhưng bà mẹ phải làm một số thủ tục đem mọi thứ về. Danh tánh của người bị nạn trong vụ tai nạn năm xưa được làm rõ và sở cảnh sát chắc cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải giữ một số tang vật từ lâu không có người nhận diện.

Minh chở bà mẹ đến sông Sài Gòn vào buổi sáng cùng ngày. Cầu Sài Gòn lúc nào cũng đông người. Đủ thứ loại xe chạy tấp nập, nhiều em học sinh đạp xe đi học về ngang qua cầu, nhưng chắc không nguy hiểm như hồi xưa vì cầu có đường dành riêng cho xe gắn máy và xe đạp. Bầu trời mây đã tan, vầng thái dương bắt đầu đưa sức nóng của nó xuống mặt đất. Minh cảm nhận được hơi bụi xung quanh.

Bà mẹ ôm tro cốt của Trúc rải xuống song Sài Gòn và lầm khầm khấn nguyện. Riêng Minh, trong tâm anh thầm mong Trúc nhanh chóng được siêu thoát, có thể sanh lại làm người hay ít nhất có cơ hội tu tập. Bà mẹ không còn khóc nữa, bà đứng trên cầu rất lâu. Chắc là bà đang nhớ đến Trúc, người con gái thùy mị, dịu dàng phải chết thảm và bấy lâu không ai nhang khói.

Đã quá trưa, Minh nhắc bà về nhà. Anh chở bà qua những con phố đầy bụi và nắng. Chiếc mũ bảo hiểm không thể làm anh cảm thấy thoải mái nhưng anh biết mình đã làm một việc gì đó, ít ra giúp cho bà mẹ không khắc khoải chờ mong đứa con và hiểu rõ hơn về chồng của mình. Đến nhà Trúc ở đường Pasteur, bà mẹ nói với anh: Cám ơn cậu nhiều, cậu ở lại dùng với tôi bữa cơm. Minh nhanh nhẩu: Dạ thôi, cảm ơn bác.

Con có hẹn với mấy thằng bạn đi đánh billiard rồi, con sẽ đi ăn với mấy tụi nó. Bà mẹ: Cậu thật tốt bụng. Tôi sẽ lập bài vị của Trúc ở chùa Dược Sư, cho nó có cơ hội vào chùa nghe kinh, nghe giảng mà sớm siêu thoát. Cậu nhớ là tôi sẽ đến chỗ cậu nói chuyện với con Trúc. Nếu cậu không phiền thì cho tôi một cái hẹn. Dĩ nhiên Minh không từ chối và biết đâu mẹ con gặp nhau, hàn huyên tâm sự, Trúc cảm thấy vui và người mẹ cũng đỡ nhớ con, hơn nữa bà ấy có thể làm điều gì đó mà Trúc mong muốn.

m_80
Sau này cô có thể vào chùa nghe kinh, nghe thuyết pháp được rồi.

chieclarungroi
Cám ơn anh, thật tốt quá. Tôi và anh trước đây có nhân duyên với nhau nên tôi gặp được anh. Cách đây khoảng mười kiếp, anh còn là một đứa trẻ đi lạc và tôi là người đi đường. Tôi giúp anh tìm ra cha mẹ của mình và bây giờ anh giúp mẹ tìm ra tôi. Như vậy là huề nhé. Sau này có thể tôi sẽ không gặp và nói chuyện với anh nữa nhưng để trả cái ơn này tôi muốn chia sẻ với anh đôi mươi lần nữa.

Có những nhân duyên tốt đẹp nhưng cũng có những nhân duyên không tốt đẹp. Nhân duyên tốt đẹp khiến con người đến gần nhau và hạnh phúc bên nhau. Nhân duyên không tốt đẹp khiến con người đến gần nhau nhưng lại gây oan trái với nhau. Người biết tu tập tháo gỡ được các oan trái và mọi đau khổ được xem nhẹ như tơ hồng. Trong cõi này, chúng sinh đã từng oan trái với nhau nhiều lắm nên họ làm khổ nhau như hai con mãnh hổ cùng giành một miếng mồi. Người hùng cát cứ một phương và dù đi đến đâu, chúng sinh cũng muốn có nhiều quyền lợi và ảnh hưởng đến người khác, điều đó làm cho họ khổ.

m_80
Cô có bao giờ ham chơi không?

chieclarungroi
Thường xuyên, ham chơi nên quên tu, giống anh đi làm về mệt ngủ luôn quên đi tắm. Tôi đi rất nhanh, nếu anh gọi tôi có thể tôi đến liền ngay lập tức, nhưng có lúc tôi bận như bận đi nghe kinh hay thuyết pháp, nhưng bận đi chơi nhiều lắm, nhất là những nơi có lễ hội, cúng kiến, đàn hát vui vẻ. Vì ham chơi nên không tu, thậm chí nhiều lúc quên cả lối về. Một số người hay đánh chuông khiến tôi giật mình mà sực nhớ, à mình phải đi nghe kinh, phải đi nghe thuyết pháp, nếu không mình sẽ trôi lăn trong các trò chơi vô vị. Không ít người cõi dương rất sợ nghe tiếng chuông, hoặc cả đời chẳng nghe nổi một tiếng chuông.

Họ rất đáng thương vì tâm đang rong ruổi hay đã đánh mất tâm của mình, cũng là trong các trò chơi, không phải để giải trí mà cho qua ngày đoạn tháng. Nghe chuông, tâm họ co rúm lại, sợ hãi và đầy đau khổ. Anh sắm cho mình cái chuông đi, mỗi ngày thỉnh ba tiếng, một lần hay nhiều lần. Tập nghe chuông để lắng lòng lại, không cho tâm bay nhảy nữa. Hơn thế, anh còn giúp được thế giới bên kia tỉnh thức, lo tu tập, mau siêu thoát.

m_80
Nếu cô ham vui như vậy, chắc cô hay đùa giỡn với chúng tôi?

chieclarungroi
Cái gì mà chúng tôi chúng ta. Anh và tôi chẳng có gì khác nhau. Nếu tôi tu, tôi sẽ sinh làm người lên đó gặp anh, còn anh không chịu tu, khi chết về đây gặp tôi. Lên đó hay về đây cũng chỉ một chỗ. Tôi đang ở chỗ anh và anh cũng đang ở chỗ tôi. Vì phước báu kém nên tôi và anh không thể thấy nhau, nhưng nói chuyện được với nhau thế này là hay lắm rồi. Người cõi âm hay tìm người cõi dương để giỡn lắm và dĩ nhiên sự đùa giỡn này ác ý hoặc không ác ý.

Không ác ý như xúi giục người đi chơi đi, mở ti vi coi đi, nghe nhạc đi, đọc truyện đi, hay rủ bạn bè đi coi phim đi để họ được giải trí ké. Ác ý nặng thì bị xúi giục làm những chuyện phạm giới. Chẳng hạn, con trai anh đang xem phim hoạt hình nhưng đến giờ xem đá banh, anh bắt nó chuyển kênh khiến đứa trẻ giận. Thật ra anh bị đam mê xem đá banh xúi giục làm anh trở thành người tranh giành giải trí với con mình. Đôi khi anh bắt con trai tập xem đá banh như anh, nhưng tại sao anh không tập xem phim hoạt hình như nó mà áp đặt người khác theo ý mình. Sự áp đặt chính là một con ma, nó bắt anh phải làm cái này phải làm cái kia.

m_80
Vậy con ma đó ở trong mình?

chieclarungroi
Chứ ở đâu nữa. Ma có ở bên trong lẫn bên ngoài anh nhưng với sự tu tập vững vàng, con ma bên ngoài chẳng làm gì anh được, thậm chí anh còn chuyển hóa được nó. Bên cạnh đó, bản thân anh thực tập điều phục tâm, con ma bên trong nằm im không điều khiển anh được nữa. Chiến tranh ở cõi âm ghê gớm không kém gì chiến tranh ở cõi dương. Các anh sử dụng quyền lực, sức mạnh, tiền bạc, vũ khí tiêu diệt nhau là phục vụ cho con ma bên trong. Cõi âm sử dụng thần thông và cả sức mạnh để tấn công lẫn nhau. Nhưng họ càng lạm dụng chiến tranh bao nhiêu, họ càng khổ bấy nhiêu vì Địa Cầu trở nên hoang tàn, đến lúc nào đó bị diệt vong như sao Hoả, một tiếng chuông cũng không có nói chi đến lời kinh tiếng kệ hay ai đó dâng vật phẩm cho. Các vùng đất bị ô nhiễm, hạn hán, thiên tai hay bão lụt, không phải chỉ có cõi dương mới gánh chịu, cõi âm cũng bị ảnh hưởng như thường, thậm chí nặng nề gấp trăm ngàn lần.

m_80
Chiến tranh ở cõi dương có ảnh hưởng đến cõi âm và ngược lại?

chieclarungroi
Dĩ nhiên rồi. Các anh giết nhau, sinh mạng rơi lả chả, cõi âm phải gia tăng dân số và nếu họ không được siêu thoát, oan trái tăng lên gấp bội. Nhiều trai đàn chẩn tế cầu siêu bình đẳng không phân biệt trai gái, già trẻ, lớn bé, sắc tộc, màu da. Như vậy rất tốt vì tất cả vong linh có thể tu tập, giải bỏ oan kết. Nhưng một số nơi, họ chỉ cầu siêu một chiều, tức là phân biệt cả vong linh, vong linh theo phe này hay theo phe kia. Tâm người cầu siêu còn phân biệt như thế, thử hỏi làm sao có thái bình. Người chết còn bị trù dập, bị căm thù thì người còn sống chả trách tại sao lại bị đối xử tệ bạc. Làm con số thống kê, số người chết trên toàn thế giới vì chiến tranh, tai nạn, khủng bố, hãm hại, thù địch… mỗi ngày trên thế giới là bao nhiêu, thậm chí lớn hơn rất nhiều so với số người già chết tự nhiên. Họ mang nỗi oan kết đến thế giới bên kia và không để cõi dương được yên, và bản thân cõi dương gây ra điều đó mà thôi. Vậy đừng có trách ai, hãy nhìn lại mình, mình ăn ở thế nào để cho thế giới đảo điên như vậy.

 m_80
Vậy cõi âm có hoà bình thì cõi dương có hoà bình và ngược lại? 

chieclarungroi
Còn phải nói nữa. Quốc gia có chiến tranh triền miên hay gia đình nghèo khổ triền miên vì trong quá khứ họ từng gây chiến tranh cho kẻ khác hay chiếm đoạt tài sản kẻ khác. Nếu quá khứ họ biết trân quý hoà bình thì bây giờ họ sẽ tận hưởng thái bình hay xa xưa họ bố thí không mệt mỏi thì bây giờ tận hưởng giàu sang. Những người đang hiềm hận với nhau, một phần là quá khứ đã có dây tơ mối rợ không được tốt.

Muốn hoá giải phải thực tập tha thứ, chấp nhận đau khổ và ban phát từ bi, bằng không chiến tranh chồng chất chiến tranh, nghèo đói đến tận cùng và con người tha hoá hơn bao giờ hết. Và rồi họ dẫn mình đến chỗ diệt vong. Cúm A H1N1 hay H5N1 gì đó là do con người ăn ở không đàng hoàng, kiêu căng, ngạo mạn, không biết lo tu tập, bênh tật phải mang là chuyện đương nhiên. Không chừng mai mốt xuất hiện thêm nhiều cúm mới lạ, rùng rợn hơn nữa. Thật tức cười khi loài người ăn nói tai to búa lớn nhưng lại làm mồi cho mấy con vi khuẩn kia. Nếu thương được mấy con vi khuẩn này, chúng sẽ thương lại và tha mạng cho. 

m_80
Hoà bình ở cõi nào mà người ta cứ mãi đi kiếm đi tìm? 

chieclarungroi
Hoà bình nằm trong tự tánh của mình, các nhà sư nói vậy, nên không cần phải đi kiếm tìm. Cõi âm muốn hoà bình thì hãy quay về chính mình, chưa nương tựa được bản thân thì phải biết nương tựa Tam Bảo. Hoà bình không là gì cao siêu, là sự nhận biết thực tại, an trú trong thực tại và thậm chí buông bỏ được thực tại. Con người không an phận, tranh giành tài sản và tình cảm nên mãi làm khổ nhau. Sống trên đời hãy cứ rong chơi, ngắm nắng, ngắm mưa, ngắm chính mình. Ai hối hả, mặc kệ họ. Ai tranh giành, mặc kệ họ. Ai chê cười, mặc kệ họ. Họ hối hả, họ mệt.

Họ tranh giành, họ nhức đầu. Họ chê cười, họ đau khổ. Mình cứ việc thảnh thơi, buông bỏ những dính mắc. Đi nhưng không cần tới và làm không cần hấp tấp hay hoàn thành. Ngày nào đi làm về chúi mũi vào chiếc vi tính anh không thấy chán sao. Ra ngoài ban công hít thở không khí về đêm, đi tản bộ ngoài vườn hay gặp gỡ bạn bè trò chuyện, có phải thú vị hơn không. Hay hơn nữa, anh hãy thỉnh cuốn sách dạy áp dụng tinh thần Phật giáo vào đời sống, rồi thực tập, sẽ có nhiều an lạc và niềm vui. Sự an lạc của anh sẽ giúp những vong linh có oan trái với anh để cho anh yên và bản thân họ hưởng được năng lượng hoà bình đó từ anh. 

m_80
Tại sao người ta treo kiếng hay dán hình bát quái phía trước nhà? 

chieclarungroi
Các vong linh oan trái với cõi dương thường hay đi phá đám người tu. Khi anh khởi tâm thiện thì thường bị chặn lại như cứ bàn ra mà không bàn vào. Người ngồi thiền thì không cho anh ngồi, bắt anh phóng tâm tùm lum, ngáp tới ngáp luôi hay đi tu mà bỏ cuộc giữa chừng, hoàn tục ra ngoài cưới vợ. Đó làm những tâm hành của tham đắm hoặc rong ruổi tấn công anh, không cho anh tĩnh lặng. Nếu anh đứng, anh đứng không vững.

Nếu anh ngồi, anh ngồi không yên. Nếu anh ngủ, anh ngủ không được. Tâm anh suy nghĩ vu vơ và những vu vơ nhỏ nhặt không được kiểm soát, nó kết lại thành trái núi to đùng biến cuộc đời anh thành vu vơ theo. Người tu tâm lực mạnh nên dù thiên ma có nhập vào cũng không làm gì được. Họ nản chí đi nhập vào những người xung quanh và nhờ người xung quanh đi chọc ghẹo người tu này. Đọc kinh và thuyết pháp cho họ nghe, họ sẽ thanh thản và bỏ đi, không ở lại quậy phá nữa. Người tu thiền ngồi xuống theo dõi hơi thở hay tập định tâm, nhưng đừng quên mời vong linh đó cùng thực tập với mình. Sau khi hành thiền xong, rải tâm từ và hồi hướng công đức đến vong linh hay chúng sinh mười phương. Tâm vong linh trở nên mát mẻ, không tấn công người tu nữa, thậm chí quay lại làm công việc hộ pháp. 

m_80
Vậy có nên đánh đuổi họ không? 

chieclarungroi
Đuổi họ một hồi, họ cũng vô nữa, nên giúp họ nhiều hơn là đuổi họ. Người không tu tập bị các tâm hành bất thiện không chế và điều khiển. Người biết tu không để tình trạng như vậy xảy ra, không trốn chạy và cũng không đối trị. Họ cho phép chúng nằm im và khi chúng nằm im được, các tâm hành thiện có dịp biểu hiện, chư thiên sẽ bảo hộ cho họ nhiều hơn vì chư thiên thường hay theo người tu hay người có tâm an lạc, vui tươi.

Niệm Phật rất tốt, nhất là niệm Bồ Tát Quan Thế Âm, Bồ Tát Địa Tạng hay Đức Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai và Phật Mẫu Chuẩn Đề. Không phải họ chạy đến giúp anh đâu mà năng lượng tự thân phát khởi, anh cảm thấy an lạc và không bị quấy rối nữa. Tự tánh của anh và các đức Phật hay các vị Bồ Tát không sai khác nên khi niệm, anh kêu gọi tự tánh trỗi dậy, chứ thật ra chẳng ai giúp cả. Cầu đức Phật qua âm thanh hay hình sắc là tà đạo, cho nên hãy tự cứu trước khi trời cứu. Cũng chẳng có ai là ông trời. Nếu mình vui, mình là ông trời, mình giận và không biết là đang giận, mình trở thành quỷ sứ rất nhanh. 

m_80
Người tu phạm giới có sự xúi giục của người cõi âm? 

chieclarungroi
Cũng có nhưng ít thôi, không nên đổ thừa tại người này hay người kia, chỉ nên nhìn lại mình, cách thực tập không vững nên bị đốn ngã. Đa phần người tu bị các chướng ngại nội tâm làm cho sa ngã như tham lam quá nhiều, sân hận chồng chất, si mê dẫy đầy, ngạo mạn hám danh, nghi ngờ đủ thứ, đánh giá lôi thôi. Hơn nữa họ ở trong một môi trường tu tập không đàng hoàng, thầy của họ không giỏi cộng với sự nghi kỵ của thế gian, khiến cho họ đi vào thế gian rồi trở thành người của thế gian luôn, không thoát ra được sự trói buộc. Tu sĩ phạm giới đầy vì giới bản không được làm mới.

Có những giới luật mấy ngàn năm vẫn y như cũ trong khi thời thế thay đổi chóng mặt. Thời đức Phật làm gì có điện thoại di động hay truyền hình nên không có giới về cấm sử dụng điện thoại di động hay xem giải trí trên truyền hình. Bây giờ giới phải thêm điều khoản này vào. Thử tưởng tượng một người đang thuyết pháp bỗng nhiên quay sang nói chuyện điện thoại, có thể uy nghi của họ đã giảm đi ít nhiều.

 m_80
Vậy người phạm giới là bản thân người đó không có sự cố gắng? 

chieclarungroi
Đối với cư sĩ có năm giới trong đó có giới không uống rượu và các chất say. Khi anh đi đám cưới, bạn bè mời anh rượu bia nhưng anh không từ chối nổi. Không phải bạn bè ép anh mà vì bản thân anh không hoà giải được hay yếu tố sĩ diện trong anh quá lớn. Nói uống rượu bia nhiều không say mới chứng tỏ bản lĩnh đàn ông là lời nói nguỵ biện, làm đệ tử của ma men và làm giàu cho các nhà máy bia mà thôi. Trong khi uống vào có thể dẫn việc phạm các giới khác như tà dâm và ác ngữ, làm mất sự tự chủ của thân tâm. Vậy việc anh phạm giới là do anh, đâu phải tại bạn bè hay các vong linh nào.

Nếu thấy hoàn cảnh hay môi trường không phục vụ cho việc giữ giới, mình nên tránh xa hay từ chối tiếp xúc với điều kiện đó. Thà phòng tránh còn hơn mất thì giờ giải quyết vấn đề. Giống như công việc giết mổ động vật. Tại mình chọn công việc này, có ai kêu mình làm đâu. Tuy nhiên người có trái tim từ bi sẽ kiểm soát được việc giết hại và cầu siêu cho các vong linh động vật. Người không thực tập từ bi sẽ chém giết vô tội vạ, đến lúc nào đó không còn cảm giác gì nữa.

Nguồn tin: Damlinhthat.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây