Người với người gặp nhau cần duyên phận; hiểu rõ một người cần có thời gian; kết giao một người cần sự chân thành; sống chung với một người cần sự độ lượng; muốn dùng người cần có trí tuệ; thưởng thức một người cần có nội hàm; học tập một người cần sự khiêm tốn.
Đời người gặp gỡ rất nhiều nhưng hiểu chẳng có bao nhiêu; quen biết rất nhiều nhưng gắn bó cũng không có mấy người. Nhân sinh cứ từng hồi gặp gỡ, từng hồi thấu hiểu, biển người mênh mông, chắc chắn rồi sẽ gặp được một người như vậy, sẵn lòng yên tĩnh bên bạn.
Có lẽ là xa cách nghìn trùng, có lẽ là đôi bờ cách biệt. Mặc cho thời gian trôi đi vội vàng, người đó vẫn cứ mãi yên tĩnh bên bạn, quan sát bạn, chăm sóc bạn, đứng nhìn bạn từ một nơi xa, vui với niềm vui của bạn, hạnh phúc với niềm hạnh phúc của bạn, trước giờ cũng không quấy rầy bạn.
Có lẽ, suốt cuộc đời này cũng không gặp bạn, vẫn yên tĩnh ở một nơi đủ gần để có thể thấy bạn, đủ xa để không làm phiền bạn, ai có thể nói đây không phải là một sự gặp gỡ hoàn mỹ!
Lặng yên chờ đợi duyên phận nhẹ nhàng đến
Sinh mệnh dài đằng đẵng, luôn có một chút duyên phận nhẹ nhàng đi đến và yên tĩnh ở lại. Có lẽ là giọt sương sớm, có lẽ là chiếc lá rụng cuối chiều, chỉ nhẹ nhàng ngoảnh đầu nhìn lại thì đọc hiểu được nỗi ưu thương của bạn, hiểu được niềm vui sướng của bạn.
Từ nay về sau nếu không rời xa, vậy thì nhất định lưu lại, lặng lẽ chờ đợi, cùng người khóc, cùng người cười. (Ảnh: Pinterest)
Tôi vốn đạm bạc nhưng vô tình gặp được phồn hoa. Cho nên đối với sự náo nhiệt, cũng chỉ lặng lẽ mà làm một vị khách. Xưa nay không thích nói thẳng ra, tôi cũng vui vẻ, cũng hạnh phúc, chỉ là ưa thích sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Chúng ta vẫn cứ bước về phía trước, phiêu bạt bốn phương. Cuộc sống có ngọt bùi cay đắng, có vui sướng bi ai. Nhưng có thêm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bù được cho sức khỏe. Cho nên chỉ cần khỏe mạnh thôi thì mặt cũng rạng rỡ vui cười.
Giá mà thời gian không trôi đi, ước gì chúng ta không phải ly tán. Tôi nguyện cùng bạn bước qua đau thương, gian khổ.
Giữ tâm thanh thản, nhẹ xem quá khứ khắc nghiệt đã trôi qua, chỉ còn năm tháng tĩnh lặng. Trong cuộc sống cứ thuận cảnh tùy duyên, thời gian hãy cứ trôi đi như nó phải là.
Biết ơn và trân quý những người đã xuất hiện trong cuộc đời bạn
Hết thảy những gặp gỡ đều là nhân duyên. Bất kể là sớm hay muộn thì vẫn luôn là đúng lúc, không cần phải tận sức, không cần phải cưỡng cầu.
Tin tưởng chắc chắn rằng, trải qua năm tháng gió mưa, chắc chắn sẽ có một người từ nơi phong trần mệt mỏi bước đến bên bạn.
Cũng hãy cứ tin rằng, luôn luôn có một người vì bạn mà đến. Nếu như người đó còn chưa xuất hiện thì cũng không nên nóng vội. Người đó chắc vẫn còn đang bước đi trên đường, vẫn còn đang chờ một cái ngoảnh đầu nhìn lại.
Người từ nơi xa mưa gió, vượt qua núi sông cách trở, chỉ vì một chữ duyên mà đến, ta sẽ thành kính mà nghênh đón, cẩn thận mà giữ gìn, cảm ơn người đã đến, dù là mãi mãi hay chỉ trong phút giây, cảm ơn người đã xuất hiện.
Năm tháng vội vàng, vật đổi sao dời, nhưng có người vẫn lặng yên ở lại bên bạn, cam tâm tình nguyện, không oán không hận, vẫn cứ nhẹ nhàng ấm áp.
Nguyện rằng chúng ta sẽ cứ lặng lẽ bước đi bên nhau, chỉ cần vậy thôi thì mỗi ngày cũng là hoa xuân khai nở. Thật may mắn mà gặp được người, mang đến chút hơi ấm trong những tháng năm lạnh lẽo.
Cảm ơn người đã ở lại
Cảm ơn người đã bước đến từ phương xa đó. Cảm ơn người đã bình yên ở lại, chăm sóc yêu thương. Cảm ơn người đã ở lại, ta nguyện sẽ yên lặng bên người, vui cười cho hết năm tháng cuộc đời.
Ta không có thức ăn ngon, không có rượu quý, chỉ có một ly thiền trà, cùng vài áng văn thơ, vui đùa với cỏ cây hoa lá. Con đường phía trước bất kể là gian nan vất vả, mưa sa bão táp, chỉ mong có thể yên tĩnh cùng người mà vượt qua.
Đời người chìm nổi, vượt qua biển cả là đến cánh đồng xanh, đi qua đau thương rồi sẽ thấy hạnh phúc nơi cuối con đường. Không nên chỉ vì hạt bụi vô tình rơi khóe mắt mà che lấp đi cả tâm hồn.
Sẽ có đoạn đường hoan ca vui vẻ, lại có đoạn đường cô quạnh một mình. Lắng nghe tiếng gió thở dài, nhìn xem rừng cây than thở, chỉ mong có một người mãi bình yên bên cạnh, tĩnh lặng mà cảm thông.
Thế sự như gió cuốn đi, đảo mắt cái đã qua bao lần luân hồi. Chậm rãi quay đầu, một đường núi sông hiểm trở, cũng đã được năm tháng đau thương vẽ thành một bức tranh sơn thủy, thời gian cứ nhẹ trôi theo dòng sông ký ức.
Ước mong đời người, có được thì nên vui, không được cũng đừng buồn, tâm không truy cầu, mọi sự đều tốt đẹp, cứ tùy duyên mà hát ca.
Nếu bạn không có người thân, bạn bè, người yêu thương, vậy thì có lẽ con đường nhân sinh của bạn rất khác so với người bình thường, đừng vội đau buồn, đó là một món quà của thượng đế dành cho bạn, nhưng bạn phải tự mình bước đi.
Chân Chân biên dịch
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự