* Thái Thảo Linh (sinh viên ở Q.5, TP.HCM):
Ba tôi mất khi tôi chỉ vừa tròn 3 tuổi, lúc đó mẹ chỉ có đôi bàn tay trắng ôm lấy hai đứa con thơ dại mà sống. Mặc dù nghèo khó nhưng mẹ vẫn cố gắng làm lụng đủ thứ nghề từ quét dọn, lao công, bán bún riêu đến giặt đồ thuê…, chỉ mong sao hai đứa con của mình được ăn học đến nơi đến chốn.
Đến nay, mặc dù cuộc sống đã khấm khá hơn, anh em tôi cũng đã hoàn thành việc học nhưng mỗi khi chạm vào đôi bàn tay chai sần của mẹ - lòng tôi lại không kìm nổi nước mắt vì những hy sinh của người dành cho.
Tôi chỉ mong sao mẹ sống thật lâu để tôi được bên cạnh mẹ, đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục.
* Lương Thị Phương Lan (thực tập sinh ở tòa soạn Báo Long An):
Đối với tôi mẹ không chỉ là người tôi yêu thương tôi nhất mà còn là chỗ dựa tinh thần trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời.
Mẹ của tôi, người phụ nữ cả đời vì con mà chẳng chút chăm lo cho bản thân mình, chẳng bao giờ than trách mà cứ lặng lẽ chịu mọi đắng cay của cuộc đời. Mẹ thường nói: “Mẹ sao cũng được nhưng không thể để con thiếu thốn”. Những khi tôi phải đối mặt với những quyết định khó khăn trong đời, mẹ luôn ở bên cạnh ủng hộ và cổ vũ cho tôi.
Cả cuộc đời này tôi biết sẽ chẳng bao giờ trả hết công ơn của mẹ, tôi chỉ mong mỗi lần về quê là có thể nhìn thấy mẹ được mẹ ôm vào lòng và nói “con yêu mẹ”.
* Nguyễn Diệu Hiền (sinh viên Trường CĐ PT-TH II):
Với tôi, mẹ là người vĩ đai nhất vì không chỉ mang tôi đến cuộc đời này mẹ còn cho tôi cảm nhận thế nào là tình yêu thương.
Mẹ hay nói: “Tình yêu thương là thứ nên trao đi, không nên giữ lại”. Lúc còn bé, tôi chẳng hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì nhưng khi lớn lên tôi mới hiểu rằng mẹ thật sự trao tôi tất cả tình yêu thương của mình. Ngày tôi lên Sài Gòn - bước vào giảng đường đại học, mẹ đã gần như thức trắng đêm chỉ để làm cho tôi chục đòn bánh tét đem theo, khi nghe tin tôi bệnh mẹ lập tức lên thành phố chăm sóc. Có đôi khi tôi hỏi mẹ: “Tại sao mẹ cho con hết tình yêu vậy?”. Mẹ chỉ cười và nói: “Giữ lại cho nó nổi mốc à?”. Chính câu nói đó đã thúc đẩy và cho tôi động lực hướng tới ước mơ của mình.
Tôi biết mẹ nói đúng - tình yêu thương là “món quà” trao đi. Và tôi cũng mong rằng mẹ sẽ sống bên tôi thật lâu để tôi trao lại tất cả tình yêu thương của mình dành cho mẹ.
Nguồn tin: Giác Ngộ
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự