Con luôn tìm cách để đạt những gì thành công nhất như những gì mẹ mong muốn. Con biết đây là những gì con có thể làm để cho mẹ không phải ái ngại với những hàng xóm láng giềng, và phần nào tự hào về đứa con gái của mình…
Con hạnh phúc trong màu áo nâu, mẹ à! - Ảnh: Tác giả cung cấp
Nhưng có một việc mà con đang làm mẹ buồn và lo lắng. Đó là việc khi nào con mới lấy chồng. Mỗi lần con gọi điện cho mẹ hay về quê thăm gia đình, con luôn phải tránh né điều này. Cứ khi con nói chuyện với mẹ được một lát, mẹ lại “hát” cho con nghe “bài ca lấy chồng”. Thực sự, lúc đó con cũng buồn lắm mẹ ạ. Vì để mẹ buồn, mẹ lo cho tương lai của con.
Song, mẹ ơi, mẹ có biết, khi con biết đến đạo Phật là lúc con đã tâm nguyện đi xuất gia không ạ? Con đã thầm nhận diện đây là con đường rất phù hợp và phải cố gắng đi theo hơn là con đường… xuất giá. Nhiều lần con muốn bước trên con đường đạo nhưng con lại nghĩ về mẹ, về những gì mẹ đang mong muốn ở con nên vẫn đang chần chừ vì không muốn mẹ phải buồn về con.
Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng: con đang làm công việc liên quan đến Phật giáo nên hay phải đến chùa. Mẹ chỉ biết vậy thôi, chứ chưa hề biết tâm nguyện của con. Con biết nếu bây giờ con nói rằng “Con sẽ đi tu” thì chắc mẹ buồn về con vô cùng phải không ạ? Nhưng có lẽ nào mẹ lại muốn con phải sống “bồng bềnh” giữa ngã ba đường đời như thế này hay sao? Con đã mệt mỏi khi phải gồng mình lên bởi những cố gắng để vượt qua những phiền não đó rồi, mẹ ơi!
Con biết mẹ thương con nên mẹ mới mong thấy con cái lập gia thất, có con cái... như bao gia đình khác. Thế nhưng con lớn rồi, đã đủ chín chắn để nhận diện được con đường đi cho mình rồi mẹ ạ. Và, mẹ ơi, dù con là người ở tại gia hay xuất gia thì con vẫn là con của mẹ cơ mà. Con có mất đi đâu, phải không mẹ?
Nguồn tin: Bùi Hiền
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự