Tôi còn nhớ ngày con nhỏ, khi tôi bị khó ngủ, cha đã thức cả đêm để đọc truyện "Dế mèn phiêu lưu ký" cho tôi nghe. Cha cố gắng đọc diễn cảm nhất để con gái cảm thấy thú vị và đến khi tôi chìm vào giấc ngủ mới thôi. Rồi mỗi khi nhà mất điện, mẹ ngồi quạt cho tôi đến khi tôi ngủ say mới nằm nghỉ.
Luôn quan tâm đến con cái từ những điều nhỏ nhất, rồi đến cả cuộc sống của mình cha mẹ cũng sẵn sàng hy sinh. Tôi đã đọc bài báo về một người mẹ tự tử để lấy tiền viếng nuôi con ăn học. Nghe mới đau xót làm sao! Đến cả mạng sống mẹ cũng hy sinh để mong con có tương lai tốt đẹp hơn. Mẹ quá cao cả, quá yêu thương con. Bởi vì với cha mẹ, con là tài sản lớn nhất, là mục đích sống. Niềm tự hào lớn nhất của cha mẹ là sự thành công của con. Nỗi đau lớn nhất cũng là con không mạnh khoẻ, hoặc không nên người. Mọi tâm tư tình cảm của cha mẹ đều dồn vào con.
Vậy những người con đã làm gì để đền đáp công ơn lớn lao đó? Có những người cho rằng họ phải giỏi, kiếm được nhiều tiền để biếu cha mẹ. Lại có người cho rằng họ cần luôn bên cha mẹ để quan tâm chăm sóc. Hay có người nghĩ chỉ cần ngày lễ, Tết biếu quà cha mẹ là được. Mỗi người đều có suy nghĩ và cách thể hiện khác nhau.
Tôi đã chứng kiến một người thể hiện tình cảm với cha bằng cách thường xuyên mua đồ đắt tiền, hoặc biếu tiền cho cha. Đến khi người cha già yếu vào viện, các con ông đều chỉ đến đem hoa quả, sữa, đưa tiền rồi lại về rất nhanh. Không một ai ở bên cạnh chăm sóc cha họ, dù người cha đã hơn 90 tuổi và đang bị tai biến. Khi ấy, ông đã nói với cô con út mà mình cưng chiều nhất:
- "Con ơi, ngày xưa bố nuôi các con cũng vất vả, lo lắng chăm sóc mỗi khi các con ốm. Đến bây giờ bố ốm nặng rồi, sợ không qua khỏi. Vậy con có thể ở lại đây giúp bố không?".
- "Bố già rồi ốm là đương nhiên. Con ở lại chăm thì bố cũng có khoẻ lên được đâu", cô con út trả lời.
Người cha không nói gì nữa, hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má nhăn nheo. Chỉ là người ngoài chứng kiến mà tôi cũng thấy cay cay khoé mắt. Cô con gái đó vẫn nghĩ rằng đã báo hiếu cha mình. Nhưng cô đâu biết, người cha không cần món quà đắt tiền mà chỉ cần tình cảm. Cha mẹ cần được con cái quan tâm, dù chỉ bằng một góc nhỏ mà họ đã dành cho con cái thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Đôi khi chỉ là bón cháo cho cha khi ốm, đó cũng là báo hiếu rồi.
Báo hiếu đâu cần làm gì lớn lao, đâu cần hoành tráng. Quan trọng là khiến cha mẹ cảm nhận được tình cảm của con cái dành cho mình. Việc báo hiếu không phải chỉ chờ đến ngày lễ, Tết, mùa Vu Lan, mà là sự quan tâm hằng ngày.
Bản thân tôi chỉ mong sao tất cả bậc cha mẹ trên thế gian đều được con cái quan tâm, chăm sóc. Mong sao với mỗi người cha, người mẹ, ngày nào cũng là ngày lễ Vu Lan.
Tác giả bài viết: Ngọc Hân
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự