Những người ta thương vô điều kiện

Thứ sáu - 08/04/2022 11:08
Cuộc đời rộng lớn. Sống chưa bao giờ là dễ dàng. Có lẽ, ai trong chúng ta cũng đôi lần cảm thấy mất phương hướng, thấy mình nhỏ bé, thậm chí muốn buông xuôi.
Những người ta thương vô điều kiện

Niềm vui, lòng thiết tha với cuộc sống theo tháng năm trưởng thành, trải nghiệm ít nhiều dần vơi. Lúc ấy, chỉ có tình thân cùng với những thương yêu sâu nặng mới có thể nâng mình gượng dậy.

Có phải chúng ta đã từng được thương yêu hết mực? Có phải chúng ta từng là cả thế giới với họ phải không?

Với ba mình…

Đêm làm lễ xuất giá, rạng sáng ngày mai theo chồng, tôi tự dặn lòng: Mình sẽ không khóc như chị Hai! Vậy mà, lúc vị cao niên trong họ bảo tôi quỳ xuống dâng cho ba ly rượu, lạy ba con đi lấy chồng.

Ba đưa bàn tay nặng trịch xoa lên đầu tôi, tức thì nước mắt ở đâu tràn ra như chực sẵn. Tôi nghe mình mềm người đi trong cơn xúc động không nói được nên lời. Nhiều năm sau này, thi thoảng, nhất là những lúc không vui, tôi hay nhớ đến giờ phút ấy.

Bên tai vẫn còn nghe loáng thoáng câu nói của ba như vừa mới hôm qua: “Lớn rồi, phải biết sợ nhiều thứ nghe con. Đời ba sợ biết bao nhiêu là thứ! Sợ không dám đụng vào ly rượu, lá bài vì dính vào hết tiền hết bạc lấy gì nuôi con.

Sợ nửa chừng bệnh tật, năm đứa con gái chân yếu tay mềm làm sao ăn học đến nơi đến chốn. Đến nỗi ẵm con trên tay, không dám nhúc nhích, để nó tè hết ướt rồi khô rồi ướt, sợ động đậy nó thức!”.

Cách đây gần 50 năm, con trai trưởng như ba tôi sinh một loạt năm cô con gái không ít thì nhiều cũng bị người ta nói ra nói vào. Thật tâm, ba mẹ tôi đều mong muốn có một cậu con trai.

Nhưng rồi, sức khỏe mẹ kém. Sinh Út là mẹ tôi suýt nữa phải ra đi mãi mãi. Lúc ấy tôi vẫn còn nhớ được cảnh ba ôm em, đi qua đi lại chỗ mẹ nằm lẩm nhẩm điều gì đến giờ tôi cũng không dám hỏi.

Những năm 80 của thế kỷ trước, khốn khó trăm bề, để gánh cả nhà sáu người cùng với bà cố nhiều tuổi bệnh tật, đôi bàn tay ba chưa bao giờ hết lấm lem. Chưa bao giờ có ngày nào ba thảnh thơi đi đây đi kia, hay ngồi uống bình trà thư thả đánh ván cờ với bạn bè.

Giờ, ngấp nghé tuổi 80, đôi chân ba đi chưa hết khoảnh sân đã nghe mỏi. Tai nghe tiếng được tiếng mất. Ngày nào ba cũng gọi điện cho con cho cháu, không có chuyện gì ngoài những câu hỏi: Ăn gì con? Có đi làm không?

Được nghe tiếng ba, nghe từng ấy câu, hình dung ra những yêu thương lo lắng một đời của ba cho mình, tôi luôn được vực dậy. Hệt như những sớm tinh sương, sau một giấc ngủ ngon lành, trong nhà mình, trên cái giường của mình, tràn đầy năng lượng. Ngoài kia là cuộc đời, con sẽ đi bằng hết ba ơi!

Với mẹ

Đời này, thiết nghĩ, có một đứa con với người đàn bà mà nói, là hồng ân vô biên của thượng đế. Nhất là có một cô con gái! Nhiều lần tôi nghĩ, nếu không có con gái, những năm tháng của đời mình tôi sẽ sống ra sao?

Tình yêu mà nói, cho dù mãnh liệt đến thế nào rồi cũng sẽ vơi đi, gắn kết thế nào rồi cũng có thể rời xa. Cái cách mà chúng tôi - tôi và ba con bé - rời xa nhau tuy không nhiều tổn thương nhưng vẫn đủ khiến sự thiết tha với tình yêu đôi lứa không còn nhiều như hồi trẻ.

Có hay không một tình yêu, có lẽ không còn quan trọng với người đàn bà đã là mẹ nữa. Bởi lẽ cả cuộc sống và trái tim tôi đã quá đủ đầy khi có con bé. Với tôi, con là cả thế giới của mình!

Lấy chồng trong cùng thành phố, con gái con rể muốn tôi về ở cùng. Tôi không muốn. Không hẳn vì sợ nhà con không phải nhà mình. Chỉ là tôi quen với ngôi nhà này.

Ngôi nhà in từng dấu chân nhỏ xíu của con gái ngày chập chững tập đi đến lúc quay lưng ôm hoa về nhà chồng. Từng góc nhỏ, từng tấm giấy khen, từng quyển sách, cây đàn… mỗi sáng thức dậy chạm tay vào, tôi nghe như con vẫn kề bên mình, ngọt ngào và ấm áp.

Tôi không nghe cô đơn, cũng không nghe mình bị bỏ rơi như người ta thường nói. Có thể vì tôi may mắn có được cô con gái tình cảm. Mỗi cuối tuần con vẫn hay về với tôi.

Mẹ con lại tíu tít kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện. Cùng nấu những món quen thuộc. Đâu phải con lớn là cứ bay đi?  Và cứ bay là xa đâu! Tình mẫu tử thiên thu vạn đại - có cái gì có ai có thể chia lìa hay lãng quên? Cám ơn vì đời này tôi có một cô con gái.

Với con mình…

“Anh ơi mình có em bé rồi!’

Tôi còn nhớ nguyên cảm giác rối bời khi vợ báo tin có con. Đàn ông mà nói, niềm vui có một em bé không giống như phụ nữ. Nó hơi xa lạ. Nhất là nghĩ đến cảnh nhà thuê, vợ mới cưới, ba mẹ ở quê hãy còn vất vả.

Tôi đã ngồi một mình ở vỉa hè Sài Gòn, uống cho say mèm. Như cố nhét vào đầu khái niệm: Mày sắp là ba người ta rồi biết chưa?

Tôi vẫn còn hoang mang theo cái bụng lớn lên từng ngày của vợ. Tôi từng cố nén sự ngạc nhiên khi thấy vợ mình vui đến như thế.

Tự hỏi sao cô ấy có thể mải mê nói về đứa trẻ chưa từng thấy mặt nằm trong bụng bằng ánh mắt rạng ngờ mà suốt 6 năm yêu nhau tôi chưa từng thấy thế kia!

Cho đến khi, vị bác sĩ có ánh mắt thật hiền đặt thằng bé vào tay tôi, trong đêm con đến với thế giới này! Là bàn tay nhỏ xíu quơ quơ như tìm chỗ nắm, là đôi chân cũng nhỏ xíu hồng hồng nhoài ra khỏi chiếc khăn, là tiếng khóc chào cuộc đời.

Tôi bất giác hiểu, cuộc đời người đàn ông bắt đầu từ lúc nào rồi! Cám ơn con trai của ba!

 

Nguồn tin: vietnamnet.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây