Xả buông để bình an & hạnh phúc

Thứ tư - 06/05/2020 03:06
Cuộc đời không phải lúc nào cũng là đất bằng, trải thảm mà có lúc hầm hố, khúc khuỷu, chông gai. Hãy giữ tâm bình giữa cuộc đời để ngay nơi đời có đạo, ngay nơi đạo là tâm, ngay nơi tâm là tánh, ngay nơi tánh là Phật, ngay nơi Phật là giác ngộ giải thoát.
Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và ta thấy ta chỉ còn là chiếc bóng hư ảo nơi trần thế
Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và ta thấy ta chỉ còn là chiếc bóng hư ảo nơi trần thế
Tu đạo hay hành đạo là tu lục độ vạn hành, thọ tam quy, giữ ngũ giới, lấy giới luật làm thầy, lấy kinh sách làm tông chỉ, lấy tâm làm trực ngộ, lấy giáo hóa làm hành pháp, lấy thân khẩu ý tu thập thiện nhân lành, lấy bát chánh đạo, thập nhị nhân duyên làm phương tiện tu đạo, lấy giới định huệ làm giải thoát. Trong đó con đường tâm là con đường diệt khổ. Khổ cũng từ tâm sinh ra, cũng là do tâm mà diệt. Khi khổ hết tự có an lành, hạnh phúc và vui vẻ.
 
Tuy vậy, sự khổ diệt hay sinh cũng chỉ là khổ vô thường. Khổ thật không phải khổ vì nó cũng chỉ là giả hợp giả danh, là cảm nhận cảm thọ mà ra thông qua lục giác tiếp xúc lục trần sinh ra lục thức mà từ đó có vui, giận, buồn, yêu, ghét, sợ, muốn; là thất tình của thế gian. Khổ không do bên ngoài sinh mà từ tâm sinh, tâm sinh ra muôn sự khổ, cũng sinh ra muôn pháp lành. Tâm khi bám chấp vào hư vọng nơi trần thế liền có khổ hiện tiền theo, tâm mà buông xả thì có sự an lành tĩnh tại tới.
 
Tu đạo là làm sao hướng thiện, hành thiện, an vui, tĩnh tại giải thoát mọi buộc ràng nơi tâm từ đó đưa tâm mình về bổn nguyên thanh tịnh trong hư không pháp giới. Tâm là chủ, tâm tạo tác nên muốn làm chủ được tâm thì cần có giác để biết, có huệ để hiểu mà từ đó sống đúng với bản tâm thanh tịnh của mình.
 
Trong cuộc đời có bao lần vấp ngã, bao lần nước mắt rơi, bao lần nuốt hận đắng cay, bao lần phóng túng niệm suy,... nhưng chung quy bởi do tâm sinh diệt điều khiển và bị che đậy bởi vô minh ám đi trí tuệ sáng tỏ trong tâm. Khi mây mờ che phủ tan của vô minh không còn thì ánh sáng của đạo pháp, của giác ngộ, của an lành, của vị tha, của hạnh phúc và bình an, giải thoát chiếu sáng thân tâm. Nên tu là dùng trí tuệ để tu, hành là nơi tâm để dụng, giải thoát là ở nơi tự thân, và giải thoát là Niết-bàn trong tâm.
 
Trong cuộc đời vô thường sớm còn tối mất, không biết khi nào ta sẽ đi, hay đối diện với những bất trắc của cuộc đời như già, bệnh, chết, khổ công danh, buồn tình cảm, thiếu vật chất, sở nguyện không thành,... đến bởi nhân quả nghiệp báo, bởi vận hạn định quy, cũng do nhân tạo tác đời trước hay quá khứ mà chiêu cảm hiện tại dữ hay lành.
 
Hãy cho đi khi còn có thể, cho đi là cho đi sự an vui, cho đi nụ cười, cho đi sự quan tâm, cho đi sự yêu thương, cho đi sự nhân nghĩa, cho đi sự tâm lành, cho đi niềm ước vọng để cuộc đời thắp sáng sự yêu thương và hạnh phúc, an lành trong cõi đời vô thường nơi trần thế.
 
Hạnh phúc là cho đi, bình an tới do tâm buông xả, và bình tâm là tĩnh lặng nơi cõi lòng, bình là bên ngoài không động bởi trần cảnh, an là bên trong yên tĩnh cõi tâm. Hãy mỉm cười nhìn cuộc đời dẫu có còn bao nhiêu cay đắng và khổ đau, vì ta còn hiện hữu trong giờ phút này là phút giây hiện tại trân quý của cuộc đời. Mỗi sự sống, mỗi mạng sống đều trân quý, hãy trân quý bản thân cũng như trân quý yêu thương mọi người xung quanh, vạn vật muôn loài.
 
Tình yêu cho đi muôn nơi là sẽ nhận được lại một tâm hồn rộng lớn, và tâm càng rộng lớn thì đạo càng cao cả anh minh. Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và ta thấy ta chỉ còn là chiếc bóng hư ảo nơi trần thế.
Quang Minh

Nguồn tin: Giác Ngộ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây