Cậu bé Ấn Độ nhớ và nhận ra gia đình kiếp trước - Khoa học gia vào cuộc nghiên cứu

Thứ tư - 23/03/2022 15:41
Đây là một trong những trường hợp tái sinh luân hồi thú vị được nhiều nhà nghiên cứu, nhà khoa học điều tra kỹ lưỡng, độc lập cũng như có phương pháp luận khoa học; ví dụ nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ Antonia Mills[1] và giáo sư N.K. Chadha
Cậu bé Ấn Độ nhớ và nhận ra gia đình kiếp trước - Khoa học gia vào cuộc nghiên cứu

Khởi nguồn cuộc nghiên cứu của Tiến sĩ Antonia Mills Theo lời mời của tiến sĩ Ian Stevenson(M.D), vào tháng 8 và tuần đầu tiên của tháng 09/1987, vào tháng 07/1988, và trong 3 tuần từ tháng 12/1988 đến tháng 01/1989, tiến sĩ Antonia Mills đã điều tra 10 trường hợp trẻ em ở miền bắc Ấn Độ đã được báo cáo tự nhiên nhận bản thân mình là một người nào đó đã chết trong thực tế.

Mục đích của nghiên cứu là để xác định xem liệu một nhà điều tra độc lập sử dụng các phương pháp tương tự như những phương pháp do Tiến sĩ Stevenson[2] phát triển có đưa ra kết luận tương tự như của ông ấy hay không: mặc dù rằng không có trường hợp nào đưa ra được bằng chứng chứng minh và không thể chối cãi(về mặt khoa học) rằng sự luân hồi đã diễn ra, nhưng họ cho rằng không có lời giải thích thông thường nào giải thích được cho hiện tượng những đứa trẻ đưa ra những tuyên bố chính xác và tự nhận mình là một người khác, vốn là những người mà chúng không hề biết trước đó.

Tiến sĩ N. K. Chadha, Giảng viên Tâm lý tại Đại học Delhi, là người phiên dịch và trợ lý cho Antonia Mills. Vinod Sahni, một sinh viên đã tốt nghiệp tại Khoa Tâm lý của Tiến sĩ Chadha, đã đồng hành cùng nhau trong hầu hết các cuộc điều tra và dịch các cuộc phỏng vấn của Antonia Mills với phụ nữ. Khi Tiến sĩ Chadha đang phiên dịch, thì cô Sahni ghi chú lại và thực hiện một bản dịch độc lập những gì đã nói. Những ghi chú này được so sánh với những ghi chú của Antonia Mills khi nghiên cứu từ bản dịch của Tiến sĩ Chadha. Sự so sánh cho thấy mức độ nhất quán cao giữa hai bản dịch độc lập. Vào tháng 1/1989 Cô Geetanjali Gulati, một sinh viên đã tốt nghiệp khác của Tiến sĩ Chadha, thay thế cho Vinod Sahni.

Câu chuyện của Toran Singh hay cậu bé TituCậu bé Toran Singh, hay còn gọi là Titu, là con út trong số sáu người con của Mahavir Prasad Verme Singh và bà Shanti Devi ở làng Bad (dân số khoảng 1000 người), cách Agra khoảng 13,5 km, một thành phố ở miền bắc Ấn Độ. Anh cả của Titu, Ashok Kumar, hơn cậu bé khoảng 13 tuổi; tiếp theo là anh trai khác của Titu, Raj Kumar, hơn cậu khoảng 10 tuổi. Chị cả của Titu, Asha hơn cậu khoảng 8 tuổi; chị thứ hai Kunta, hơn cậu khoảng 6 tuổi và chị thứ ba, Guloo, được cho là lớn hơn cậu từ 1 đến 3 tuổi.

Không có bất kỳ ghi chép nào về ngày sinh chính xác của cậu bé, do Mẹ của Titu bị ốm trong ba tháng cuối khi mang thai Titu và được đưa vào Bệnh viện Quân y ở Agra khoảng một tuần trước khi sinh cậu bé nhưng dưới tên một người bạn của gia đình, người này là quân nhân và do đó đủ điều kiện để chuyển vào bệnh viện này. Đăng ký khai sinh duy nhất tương ứng với tên của người bạn này và mẹ của Titu lấy ngày 11 tháng 12 năm 1982 là ngày sinh. Tuy nhiên có thể là ngày sinh thật của Titu không được đăng ký, và ngày 11 tháng 12 năm 1982 chỉ là ngày sinh tương ứng với của đứa con của người bạn này. Mặc dù vậy cha của Titu cho biết ngày sinh của cậu ấy là ngày 10/12/1983, khi gặp nhóm nghiên cứu lần đầu tiên trước khi nhóm điều tra tại tại bệnh viện[3].

Cha của Titu và gia đình của ông thuộc giai cấp Vaishya và sở hữu diện tích đất nông nghiệp đáng kể xung quanh làng Bad để canh tác. Tuy nhiên, hàng ngày Mahavir Singh đến Agra, nơi ông dạy môn hóa học lớp 11 và lớp 12 tại trường Cao đẳng liên thông Hubbulal. Titu sống cùng gia đình trong một ngôi nhà xi-măng truyền thống một tầng.

Theo người mẹ Shanti Devi, Titu bắt đầu biết nói khi cậu được một tuổi rưỡi, sớm hơn những đứa con khác của cô. Ngay sau đó, Titu đã nói với mẹ: “Nói với ông nội trông con và vợ tôi(con). Con đang ăn ở đây nhưng con lo lắng cho họ”. Khi mẹ cậu bé hỏi: “Con là ai?” Titu nói, “Con đến từ Agra. Con không biết bằng cách nào mà con đến đây”.

Khi còn nhỏ, Titu cũng bắt đầu nói: “Mẹ ơi, làm ơn đừng ra ngoài với những bộ quần áo này. Con cảm thấy xấu hổ vì chúng. Vợ con có những bộ Sari đẹp”. Titu cũng có một số phàn nàn khác. Cậu bé nói, “Nhà của mẹ bẩn. Con sẽ không ở đây. Nhà của con rất lớn,” và “Các chị/em dâu của con có học thức”, và “Các anh em của con có những chiếc áo đẹp mà mẹ chưa thấy.” Khi dự kiến đi bộ hoặc đi xe buýt, Titu sẽ nói: “Con thường đi ô tô. Con sẽ không đi bộ hoặc đi xe buýt”.

Khi Titu còn rất nhỏ, cậu đã cùng gia đình đi dự đám cưới ở Agra. Khi họ đến Agra, Titu đã nói nhiều lần, “Con có một cửa hàng ở Sadar Bazaar”, mặc dù họ không đến gần quận này của thành phố Agra. Cha mẹ cậu không để ý đến lời nói này vào thời điểm đó.

Khi Titu lớn hơn một chút, hầu như ngày nào cậu bé cũng khóc, và muốn “về nhà”. Cậu ấy thường gọi cha mẹ mình là “mẹ và cha của Guloo”, thay vì gọi họ là cha mẹ mình(Guloo là chị gái của cậu bé). Cậu bé thường xuyên yêu cầu được đi gặp “Anh trai của con Raja Babu và em gái của con Susheela”, đặc biệt là khi bị mắng. Titu phàn nàn với cha mình: “Ngày nào bố cũng đến Agra nhưng không mang theo tin tức gì về gia đình con”.

Vào một ngày tháng 04/1987, Lúc Titu đang khóc rất thảm thiết khi cha của cậu một lần nữa tới Agra mà không có cậu. Một người bạn của người anh cả của Titu đã ôm cậu vào lòng, và Titu đã nói trong sự nghe thấy của người anh, “Bố em không đưa em đi. Anh có thể đưa em đến đó không? Em có một cửa hàng bán đài bán dẫn và em là một tay buôn lậu lớn và là một goonda(dân giang hồ)[4]. Em là chủ sở hữu của Suresh Radio”.

Kiếp trước của Titu

Sau đó lần theo manh mối, anh cả của Titu và bạn của anh ta đã tìm thấy cửa hàng Suresh Radio, ở Sadar Bazaar của thành phố Agra. Họ chưa bao giờ đến cửa hàng trước đây. Họ nói với Uma Verme, người vợ góa của người chủ về những gì Titu đã nói. Họ sau đó biết rằng Suresh Verme là chủ sở hữu của Suresh Radio (và là một tay buôn lậu có tiếng trên thị trường chợ đen) đã bị bắn chết vào ngày 28/08/1983 trong xe của mình. Khi đó anh ấy khoảng 30 tuổi. Hai gia đình chưa bao giờ gặp nhau trước đó.

Uma Verrne kể chuyện này với gia đình của Suresh, và ngay sau đó họ lên đường đến thăm đứa trẻ này. Lúc đầu, họ đến làng Bad gần Mathura. Họ không thể tìm thấy bất kỳ đứa trẻ nào giống mô tả về Titu; Sau đó họ biết được rằng có một ngôi làng khác cũng tên là Bad ở phía bên kia của thành phố Agra. Một nhóm bao gồm Uma Verme, Burfi Devi (mẹ của Suresh), cha của Suresh (Chanda Babu Singh Bharity), và 3 trong số 4 anh trai của Suresh (là Raij Babu Verme, Mahesh Verme và Raja Babu Verme) đã đến làng Bad vào một buổi sáng sớm tháng 4 năm 1987.

Khi gia đình Verma đến mà không báo trước, Titu đang ở bên ngoài giặt giũ chỗ vòi nước và phát hiện ra họ đầu tiên. Cậu bé nhận ra họ ngay lập tức và hét lên với bố mẹ rằng “gia đình khác” của cậu đã đến.

Khi Titu nhìn thấy nhóm người đến gần, cậu bé đã rất hào hứng. Cậu bé nhận ra Uma Verme, cha và mẹ của Suresh và 2 trong số 3 anh em. Cậu bé mô tả chính xác chuyến đi mà cậu ấy đã đến Dolpur cùng với Uma và những đứa trẻ mà anh ấy gọi bằng biệt danh của chúng, Mono và Tono, cũng như món chatt và kulfi mà họ đã ăn. Titu hỏi tại sao những đứa con của mình không được đưa đến. Khi được hỏi, Titu đã mô tả chính xác việc cậu ta [Suresh Verme] đã bị giết như thế nào, cậu nói rằng, “Khi tôi đang ở gần nhà, ba người đã chặn tôi lại. Một người bắn tôi và sau đó họ bỏ chạy. Tôi không nhìn thấy mặt họ”. Khi được hỏi nơi anh bị bắn, Titu nói, “Họ đến từ phía bên trái và sau khi bắn đã bỏ chạy”. Titu đã mô tả ngôi nhà của Suresh và một số đặc điểm độc đáo của nó, chẳng hạn như hình dạng, vị trí lắp đèn và một căn phòng “vẫn bị khóa”.

Titu hộ tống gia đình Verme khi họ sang đường và lưu ý rằng họ không mang theo xe của cậu ta. “Đây không phải là xe của tôi. Xe của tôi màu trắng”, cậu bé nói. Cậu ấy dùng băng cát-sét trong xe hơi, mặc dù trước đó cậu bé chưa nhìn thấy nó, và khăng khăng muốn lái thử chiếc xe hơi, sau đó cậu đã điều khiển ga, hộp số, phanh và tay lái, và lái nó với sự giúp đỡ của Raja Babu.

Khi cả nhóm rời đi, Titu muốn đi cùng họ và ném đôi giày của mình vào mẹ Shanti Devi và nói: “Con không phải là của mẹ. Mẹ không phải là mẹ của con”. Trong sự phấn khích của cuộc gặp, Titu đã không chào hỏi anh trai của Suresh kiếp trước là Mahesh Verme, mặc dù Titu cũng không cố tình coi thường anh ta. Tuy nhiên, Mahesh Verme đã bị tổn thương khi không được công nhận. Bảng 3[5] mô tả các tuyên bố, nhận biết và hành vi của Titu.

Cuối ngày hôm đó, Raja Babu Verme trở lại cùng với hai chị gái của người đã mất Suresh Verme. Khi Titu nhìn thấy Susheela Devi, cậu bé nói, “Susheela Gigi, Susheela Gigi.” (Gigi có nghĩa là “em gái”). Khi được nói đó là chị gái của mình, Titu nói không phải vậy. Trên thực tế, chị cả của Suresh là Munni Rani, là người không có mặt ở đó.

Chiều hôm đó cậu bé được đưa đến cửa hàng Radio và TV của một người anh em nhà Suresh, Titu khẳng định đó không phải là cửa hàng của mình, mặc dù Raja Babu đã cố đánh lừa anh ta bằng cách khẳng định đó là cửa hàng Suresh Radio. Sau đó cậu bé được đưa bằng xe hơi đến Radio Suresh, cách đó khoảng hơn 90 mét. Titu nói “Đây là cửa hàng của tôi”. Về bên trong, Titu nói “Cái tủ trưng bày này không có ở đây; ai đã làm nó?”. Thật vậy, chiếc tủ trưng bày mà cậu bé chỉ ra đã được làm và lắp đặt sau cái chết của Suresh.

Titu xác định một bức ảnh lớn có trang trí vòng hoa của Suresh trên tường là chính mình. Cậu bé cũng nhận ra ngăn kéo đựng tiền (trông giống như bất kỳ ngăn kéo nào khác phía sau quầy trong cửa hàng), và nhận ra được người quản lý của cửa hàng theo tên.

Titu sau đó được đưa đến nhà của Chanda Babu Singh Bharity, cha của Suresh. Cậu ấy nói đó không phải là nhà của anh ấy [kothi]. Suresh Verme và Uma Verme đã sống trong một ngôi nhà hiện đại của riêng họ [kothi].

Tại nhà của Chanda Singh Bharity, Titu nói với mẹ của Suresh, “Con chỉ đi ngang qua với những người này, những người mà không có Tivi, một chiếc xe hơi, hay đầu xem video. Con sẽ bỏ nhà đến chỗ mẹ”. Khi cha của Titu, ông Mahavir Singh, cố gắng đưa cậu về nhà ở làng Bad, Titu đã ôm cha của Suresh, và chiến đấu với Mahavir Singh và xé áo của ông. Ông Chanda Singh nói, “Con trai, về đi. Mẹ sẽ đến gặp con”.

Vết bớt kỳ lạ

Ngày hôm đó, những người thân của Suresh ghi nhận rằng Titu có một vết bớt tròn nhỏ trông giống như một vết đạn, tại vị trí trên thái dương bên phải nơi Suresh bị bắn (xem Hình 1). Họ phỏng đoán rằng một số vết bẩm sinh nhỏ trên mặt sau hộp sọ của Titu có thể là vị trí viên đạn thoát ra. Mẹ và vợ của Suresh lưu ý rằng Titu cũng có một vết bớt khác trên thái dương của đầu tương ứng với vết bớt mà Suresh Verme có khi sinh ra (theo mẹ anh) và khi chết (theo vợ anh).

hình 1
Hình 1

Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của Suresh Verme, mà nhóm nghiên cứu đã kiểm tra chi tiết tại bệnh viện nơi anh ta được tuyên bố là đã chết, viên đạn đã cướp đi sinh mạng của anh ta găm vào thái dương bên phải tại vị trí tương ứng với vết bớt hình tròn của Titu. Báo cáo khám nghiệm cho biết viên đạn thoát ra sau tai phải của Suresh. Sau khi ghi nhận điều này, Tiến sĩ Antonia Mills quay lại gặp Titu và kiểm tra chi tiết phía sau tai phải của cậu ấy và thấy rằng hộp sọ của Titu bị lồi ra tại vị trí được xác định là chỗ thoát ra của viên đạn (xem Hình 2).

hình 2.
Hình 2
luan-hoi-vet-bot-1a

Cha mẹ của Titu đã ghi nhận sự biến dạng này của hộp sọ, nhưng cho rằng không liên quan đến cái chết của Suresh. Cậu bé Titu đã không đề cập đến cách thức về cái chết của Suresh cho đến khi được Rajvir Babu Verme hỏi trong cuộc gặp đầu tiên của họ. Đây là điều đáng chú ý, vì trong nhiều trường hợp luân hồi được điều tra tại Ấn Độ, những đối tượng nghiên cứu thường đề cập đến việc người kiếp trước của mình đã chết như thế nào.

Đến bây giờ, Titu đã vượt qua các bài kiểm tra mà Mahesh và gia đình của cậu đã sắp đặt. Ví dụ, khi các con trai của Suresh lần đầu tiên trở về nhà từ trường nội trú mà chúng theo học ở Dehra Dun (sau cuộc gặp giữa gia đình Verme và Titu), chúng được đặt giữa một nhóm những đứa trẻ khác trong nhà của Chanda Singh Bharity, và Titu được đưa đến đó. Titu đến gặp con trai cả của Suresh và nói, “Tại sao con không nói namastay [lời chào lịch sự và đúng mực] với ta?”. Gia đình cảm thấy hài lòng vì Titu đã nhận ra cậu ấy.

Tính cách và hành vi cư xử

Gia đình của Suresh Verme nhận thấy rằng Titu, giống như Suresh có tính năng động, gan dạ và nóng tính. Bản thân cô Mills đã quan sát thấy những tính cách này của Titu, cậu ấy đã đánh rất mạnh một cậu bé khác bằng một cây mía khi cậu bé này làm phiền đám đông đang tập hợp lại cùng cậu ấy để cô Mills chụp ảnh.

Khi nhóm nghiên cứu của cô Antonia Mills đưa Titu đến Suresh Radio, Titu đã hành động như thể cậu ta vẫn là chủ sở hữu. Titu đập mạnh vào một chiếc ghế đẩu bên trong cửa hàng khi cậu bé bước vào, một cử chỉ rất “nam nhi”. Nghe thấy tiếng nhạc từ trên lầu, cậu ta đi thẳng ra phía sau cửa hàng và lên cầu thang phía sau để đến một căn phòng phía trên cửa hàng nơi một công nhân đang sửa chữa máy ghi âm, và nói theo cách của một ông chủ, “Anh ấy đang làm tốt lắm”. Quay trở lại tầng dưới, cậu bé bỏ qua lời đề nghị giúp cậu xuống cầu thang dốc và khi chúng tôi rời đi, một lần nữa cho chiếc ghế đẩu một cái tát rất kêu. Sau đó, khi hỏi những người anh em của Suresh, chúng tôi được biết đây là một cử chỉ phổ biến của Suresh.

Theo cha của Suresh, Titu đã có thể sử dụng máy chạy băng cát-sét trong một chiếc ô tô, mặc dù cậu bé chưa từng thấy nó bao giờ. Cậu bé cũng có thể lái ô tô trong một quãng đường ngắn, thao tác vô lăng, bàn đạp ga, phanh và hộp số dưới sự giám sát của anh trai Suresh.

Cuối ngày hôm đó, Titu đã trở nên tức giận khi đã đến lúc cậu và bố cậu rời khỏi chiếc taxi mà chúng tôi đã đưa họ đến cửa hàng Suresh Radio và tiếp tục chuyến đi của họ trên chiếc xe tay ga của Mahavir Singh.

Trong những chuyến trở lại nghiên cứu của cô Mills vào năm 1988 và 1989, Titu vẫn luôn tự nhận mình là Suresh. Ví dụ, hai ngày trước khi cô Mills trở lại thành phố Agra vào tháng 07/1988, Titu đã nằng nặc đòi bố mẹ phải đưa cậu đến nhà của Chanda Babu Singh Bharity(cha của Suresh, người mà cậu nhận là kiếp trước). Khi họ đến nơi, Titu phát hiện ra rằng Chanda Babu Singh Bharity đang bị ốm, và ra lệnh cho một bác sĩ đi khám và cấp thuốc.

Một số nhận xét, đánh giá của Tiến sĩ Antonia MillsTitu đã đưa ra 15 tuyên bố hoặc hành vi đã được xác minh trước khi gặp gia đình Verme, và 31 lời nói sau đó (mặc dù một số có thể chứa thông tin mà cậu ấy có thể học được theo cách thông thường). Chỉ 1 trong 31 lời nói này dường như không chính xác: Titu cho biết một viên đạn thứ hai đã bắn trúng vô lăng. Trong khi Uma Verrne nghe thấy hai phát súng, anh cả của Suresh Verme nói rằng anh đã cẩn thận kiểm tra chiếc xe sau cái chết của anh trai mình, tìm kiếm viên đạn chí mạng và không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào về việc tay lái đã bị trúng đạn. Titu đã xác định chính xác 10 người và bốn địa điểm. Có thể xem thông tin chi tiết tại chú thích [5].

Không ai trong số những trường hợp trẻ em được cho là có ký ức kiếp trước mà tôi đã điều tra dường như nằm trong danh mục Rối loạn Đa Nhân cách. Tôi không tìm thấy bằng chứng về bệnh lý về phía đối tượng(được điều tra) hoặc gia đình của họ. Bất chấp sự bất thường về niềm tin của đối tượng rằng họ đã từng và vẫn là 1 người khác, và trong một số trường hợp, sự phát triển sớm của họ, tất cả các đối tượng dường như vẫn là những cá nhân bình thường như người khác. Không có bằng chứng nào cho thấy họ đã tin tưởng rằng họ thuộc về một gia đình khác vì họ bị cha mẹ hoặc các thành viên khác trong gia đình từ chối một cách bí mật hoặc công khai, hoặc đã hình thành một nhân cách phòng thủ để đối phó với sự lo lắng hữu hình hoặc sự ngược đãi như trong Rối loạn Đa nhân cách.

Thật vậy, một trong những đặc điểm nổi bật nhất của các trường hợp là sự nhất quán của tính cách rõ ràng trong kiếp trước và kiếp sống hiện tại. Những đứa trẻ không thể hiện hai tính cách riêng biệt. Mặc dù những hồi ức về kiếp trước rõ ràng đôi khi khiến một số đứa trẻ trở nên trầm ngâm, nhưng chúng luôn biểu hiện một nhân cách duy nhất mà không mất trí nhớ đối với bất kỳ phân đoạn nào của nhân cách đó. Các đặc điểm khác biệt của nhân cách thường được biểu hiện trước khi các trường hợp(tái sinh) được điều tra xong, và trước khi đứa trẻ và gia đình của chúng đã có thông tin về bản chất của nhân cách trước đó(tính cách của tiền kiếp). Trong 3 trường hợp tái sinh mà Antonia Mills đã nghiên cứu, trong đó đối tượng[nghiên cứu] đã phát triển qua giai đoạn nhận dạng có ý thức về một cá nhân cụ thể đã qua đời, tính cách của đứa trẻ vẫn phù hợp với tính cách đã thể hiện trước đó.

Trong một nền văn hóa không sử dụng phạm trù nhớ lại kiếp trước, sẽ có rất ít nỗ lực để giải quyết những trường hợp như vậy[6]. Nếu Titu là Tom ở Chicago, anh trai của cậu bé sẽ khó có thể tìm đến cửa hàng Radio mà Tom tuyên bố sở hữu. Ở Bắc Mỹ, Ashok Kumar khó có thể khiến anh trai mình lên đường đi tìm thị trấn hoặc ngôi làng mà cậu bé 5 tuổi nói rằng cậu đến từ đó. Nếu Reena là Rachel ở Kansas, mẹ cô sẽ khó có thể nhớ lại người đàn ông mà đứa con 3 tuổi của cô nói là chồng cô.

Cuộc nghiên cứu của Antonia Mills về 10 trường hợp trẻ em tự nhận mình là một người đã chết ở Ấn Độ, 3 trường hợp được mô tả ở trên, cho thấy một điều tra viên độc lập, sử dụng phương pháp điều tra của Stevenson, cũng tìm ra kết quả tương đương. Một số khía cạnh của một số trường hợp này không thể giải thích bằng cách thông thường. Tiến sĩ Antonia Mills không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy các trường hợp bà đã nghiên cứu là kết quả của gian lận hoặc giả tưởng hoặc có thể được giải thích trên cơ sở dự đoán hoặc giả định về một tên người thay thế để phản ứng với các tình trạng đối kháng phức tạp trong gia đình.

Mặc dù sự chấp nhận của nền văn hóa đối với khái niệm luân hồi và phạm trù trẻ em nhớ về tiền kiếp đã ảnh hưởng đến cách giải thích của cha mẹ về hành vi của đứa trẻ, nhưng nó không thể được coi là nguyên nhân gây ra tất cả các khía cạnh của sự việc, chẳng hạn như mức độ chính xác cao của những lời tuyên bố của những đứa trẻ này nói về một người đã qua đời thực sự, trong khi bọn trẻ và người thân của chúng không hề quen biết.

Những lời giải thích thông thường dựa trên giả định rằng sự tồn tại của một người trước đây phù hợp với mô tả của đứa trẻ chỉ là sản phẩm của sự trùng hợp. Tuy nhiên tính nhất quán và tương đồng của tính cách đứa trẻ với tính cách được tường thuật về người trong tiền kiếp cũng rất đáng kể. Trong trường hợp có các vết bớt nổi bật trên đối tượng liên quan đến vết thương trên người họ nhận là kiếp trước hoặc những ám ảnh liên quan đến cách thức chết[như thế nào], thì khả năng trùng hợp càng giảm đi.

Giống như Tiến sĩ Stevenson, Tiến sĩ Antonia Mills kết luận rằng mặc dù không có trường hợp nào bà đã nghiên cứu (hoặc trong 3 trường hợp được trích dẫn[5]) cung cấp bằng chứng không thể đảo ngược về sự luân hồi hoặc một số cách thức huyền bí-siêu linh[6] liên quan, nhưng chúng là một phần của một tập hợp ngày càng tăng về các trường hợp tái sinh-luân hồi mà những lời giải thích thông thường dường như không phù hợp với dữ liệu. Những tác động của những trường hợp này đối với việc hiểu tâm lý con người là đủ lớn để đảm bảo những nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về những trường hợp đó. Chúng ta nên cẩn thận với xu hướng giảm giá trị các bằng chứng mà những trường hợp này có mặt bởi vì các khái niệm về hiện tượng huyền bí-siêu linh[6] nói chung và luân hồi nói riêng không phải là một phần của việc xây dựng văn hóa khoa học phương Tây. Nghiên cứu mô phỏng này chỉ ra rằng có đủ dữ liệu không thể giải thích được bằng các phương tiện thông thường để đảm bảo điều tra thêm về những đứa trẻ tuyên bố nhớ kiếp trước.

Báo chí, truyền thông

Trường hợp của Titu đã được đăng tải trên tạp chí Reincarnation International của Anh, trên ít nhất 3 tạp chí tại Ấn Độ, cũng như trên một số tờ báo tại Châu Âu .v.v. Nó cũng được giới thiệu trong chương trình tin tức Forty Minutes của đài truyền hình BBC vào năm 1990.

Một bài báo đăng trên tờ India Today vào ngày 31/ 12/1988 trích lời Uma nói: “Tôi biết đó là Suresh. Nhưng tôi nhận ra rằng nó không phục vụ cho mục đích nào. Chúng tôi không thể có lại mối quan hệ như trước nữa”.

Nguồn tin: Internet

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây