Trước đây tôi thường hay trách móc rằng con tạo xoay vần cứ cuốn mình vào vòng xoáy cuộc đời khiến mình ngụp lặn thừa sống thiếu chết. Nhưng khi trải qua bao cuộc trầm phù, tôi mới liễu tri rằng mọi sự trên đời xảy ra một cách toàn hảo, không tì vết. Có chăng chỉ là không xảy ra theo như ý của bản thân mình mà thôi.
Nếu lúc trước khi nhắc tới hai từ buông bỏ, thì tôi sẽ nói rằng tôi bỏ hết những gì mình có để tìm về nơi bình yên. Nhưng giờ đây, tôi hiểu kiểu buông bỏ như vậy âu chỉ là sự trốn chạy, một xu hướng rất bình thường của tâm ý, chính là trốn chạy những gì khó chịu, có lẽ đây là dấu vết của sự tiến hóa còn lưu lại. Nhưng đã đến được cái nơi mà tưởng là khi đến đó sẽ là bình yên thì sao. Chúng ta có thực sự bình yên không hay là được dăm ba hôm, máu giang hồ trong ta lại réo gọi, lại muốn rong ruổi tìm cầu một thứ gì nữa, một thứ mà lại nghĩ khi có nó chúng ta sẽ hạnh phúc và bình yên hơn.
Không phủ nhận khi có một môi trường tốt, một môi trường bình yên sẽ hỗ trợ rất nhiều cho chúng ta trong việc tịnh dưỡng và rèn luyện. Nhưng vấn đề cốt lõi vẫn nằm ở cái thấy đúng đắn của mình. Không có được cái thấy như vậy sẽ dẫn đến những lề thói tư duy đưa chúng ta ngụp lặn như cũ.
Nói vô thường, không có nghĩa là mọi thứ mang màu sắc ảm đảm. Mình phải nhìn mọi sự như thực, mọi sự đang biến chuyển không nằm trong tầm kiểm soát của ta, bạn có nghĩ sáng bạn đi làm vui vẻ, mọi sự diễn ra an ổn thì tối đó bạn phải vào cấp cứu không. Những ai chưa trải nghiệm được sự biến đổi khôn lường như vậy thì khó mà nghe, hiểu và chấp nhận được sự vô thường đương khi họ đang phơi phới trong công danh, tiền tài, mọi thứ đều đuề huề. Chỉ khi có sự trải nghiệm như thế ta mới thấy rằng đâu mới là thứ chúng ta cần đầu tư, còn đâu dù là hào nhoáng bao nhiêu thì cũng chỉ là tạm bợ.
Buông bỏ không phải là buông xuôi, phó thác mọi sự cho số phận. Buông bỏ có nghĩa là ta liễu tri được đâu mới thực sự là bến bờ bình yên còn đâu là tạm bợ. Thấy được để ta buông được những thứ chỉ là tạm bợ, dù là chúng cho ta những sự dễ chịu nhất thời, nhưng thực ra chúng chỉ là những viên thuốc độc bọc đường.
Khi đã trải nghiệm được sự biến chuyển vô thường thì nên biết phận mình mà chăm sóc thân tâm. Những thứ đang có, dù biết rằng ta phải rất cực khổ, đánh đổi rất nhiều để có được nên việc chúng ta trân quý nó là có thể hiểu và thông cảm. Nhưng hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng liệu tiếc nuối, bám giữ vào những thứ như vậy có khi lại kéo mình vào một cuộc xoay vần khác, một vòng xoáy do chính ta tạo dựng và lao vào mà cuồng quay. Tự thân ta phải quán xét và đưa ra quyết định. Mọi sự đều có thể chọn lựa và không ai chọn lựa giùm cho chúng ta cả.
Khi một con thú bị thương, nó dành nhiều thì giờ để dưỡng thương hơn đi kiếm ăn. Dù có mất nhiều năm cho cuộc tịnh dưỡng này thì cũng đáng giá hơn rất nhiều so với việc đánh đổi sinh mệnh, cuộc đời mình cho những thứ hư phù.
Đông Phong