Xin hãy chậm lại một chút để chú ý đến cuộc sống này, học được cách giảm tốc độ thích hợp trong công tác và sinh hoạt, dùng tâm thái thưởng thức để cảm thụ con người và sự việc xung quanh.
“Thời gian là sinh mệnh, thời gian là kim tiền”, câu danh ngôn này đã khích lệ cả mấy thế hệ, tiết tấu cuộc sống bận rộn đã được đại đa số mọi người tán đồng. Nhưng ngày nay cuộc sống hiện đại với tiết tấu nhanh, rất nhiều người đã dần dần ý thức được bận rộn quá độ là không khỏe mạnh, là phương thức sinh hoạt không khoa học.
Xin hãy chậm lại một chút quan sát nhân sinh, giảm tốc độ trong công việc và sinh hoạt, dùng tâm thái thưởng thức mà cảm thụ con người và sự việc xung quanh. Giảm tốc độ không phải là kéo dài thời gian, mà là để cho mọi người trong sinh hoạt tìm được cân bằng, thân bị nhiễu loạn trong cuộc sống, cái khó nắm bắt nhất là tiết tấu sinh hoạt.
Tác giả đề tên Nho Phong Quân đối với việc sắp xếp và nắm chắc thời gian cũng có một chút tâm đắc: Thời gian thật gấp, sợ không kịp thưởng thức phong cảnh ven đường; đi quá chậm, sợ lỡ mất thời gian và những người bạn chí thân; không nhanh không chậm, mới có thể an hưởng hạnh phúc nhân sinh.
Theo tuổi tác lớn dần, rồi cũng minh bạch hạnh phúc trước mắt thật đáng quý. Đời là bể khổ, không phải là “Tóc đen không biết chăm học sớm”, mà là “Con muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ không đợi được”.
Thời thanh niên chúng ta trưởng thành nhanh chóng, mà lại không theo kịp tốc độ già đi của cha mẹ. Lúc tráng niên chúng ta nỗ lực vật lộn với cuộc sống, lại vô tình bỏ lỡ thời cơ giáo dục con nhỏ.
Nắm chắc thời gian nỗ lực nửa đời người, vốn tưởng rằng có tiền là có thể làm cho người nhà thoải mái, có thời gian rảnh rỗi là có thể giúp đỡ cha mẹ, vợ con.
Nhưng lại không ngờ rằng, cố gắng vất vả kiếm được xe sang trọng, chỗ ở rộng rãi, hết thảy lại sớm đã thay đổi:
Bằng hữu càng ngày càng xa, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy bận gặp được nhau;
Thân nhân càng ngày càng ít, cha mẹ trưởng bối đã sớm không còn bên cạnh;
Thân thể càng ngày càng béo, thịt cá ăn vào cũng không thấy ngon miệng.
Tính tình càng ngày càng ngang ngược, nghe không được lời càm ràm khuyên bảo của thân nhân.
Lâm Ngữ Đường từng nói, hạnh phúc nhân sinh, đơn giản là bốn sự kiện: Một là ngủ ở trên giường của nhà mình; Hai là ăn đồ ăn do cha mẹ làm; Ba là cùng ái nhân tâm sự chuyện nhà; Bốn là cùng con cái nô đùa.
Kỳ thực hạnh phúc vốn không phức tạp như vậy, đều xem mọi người chọn lựa nắm chắc như thế nào. Chỉ tiếc quá nhiều người sống cả đời mà vẫn hồ đồ, hồ đồ đến mức rõ ràng đang hạnh phúc rồi, mà lại còn hao tổn tâm sức tìm kiếm khắp nơi.
Cần biết nhân sinh thoáng qua như một giấc chiêm bao, dài ngắn bất quá cũng chỉ trăm năm. Có duyên mới có thể tụ hội, gặp nhau nên quý trọng. Có thời gian chi bằng trò chuyện với cha mẹ, thông cảm với ái nhân, quan tâm nhiều hơn đến con cái. Đừng để cho mình và người thân có gì phải tiếc nuối, đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới hối tiếc thì cũng đã muộn.
Nhân sinh không thể luôn bước đi như xe tốc hành trên đường. Sống trong thế giới này, giả như vội vàng như tên bắn vụt qua, thật giống như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ thấy được quang cảnh lung linh bên đường, rất khó mà thu hoạch được cái gì thực tế.
Làm người nên học tập lạc đà. Lạc đà là động vật bình thản, nó không nóng vội, chậm rãi nhai, rồi cũng no bụng; chậm rãi đi, rồi cũng đến cùng. Nó mặc dù nhai chậm, lại có năng lực chịu được nóng như thiêu đốt, chịu được đói khát. Nó tuy đi chậm, cuối cùng lại có thể vượt qua được sa mạc.
Khuyên chư vị rằng, sự tình lúc cần chậm thì chớ ưu sầu, sự tình lúc cần nhanh thì chớ dừng lại. Không nhanh không chậm, bình tĩnh thong dong, hạnh phúc sẽ luôn bên bạn.
Chân Chân, theo SOH
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự