Ngày này cách đây 30 năm (07-11-1981), một sự kiện quan trọng của Phật Giáo Việt Nam đã diễn ra tại Hà Nội, là nơi mà hơn một ngàn năm trước, bắt đầu thời kỳ độc lập tự chủ của nước Đại Việt non trẻ, Thiền Sư Không Lộ đã từng coi là một nơi: "Trạch đắc long xà địa khả cư” (đất thiêng để ở đời đời). Đó là sự kiện Hội nghị hợp nhất các tổ chức, hệ phái Phật giáo trong cả nước thành tựu viên mãn, quyết nghị thành lập Giáo hội Phật giáo Việt Nam.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong lịch sử hơn 2.000 năm của Phật giáo Việt
Nam, một hội nghị với sự tham dự đầy đủ đại biểu của các tổ chức, giáo hội, hệ
phái Phật giáo trong cả nước, bao gồm: Bắc tông, Nam tông, Khất sĩ và Phật giáo
Khmer... với quyết tâm hoàn thành ngôi nhà thống nhất Phật giáo Việt Nam.
Trong quá trình
tồn tại và phát triển hàng ngàn năm trên đất nước ta, Phật giáo Việt Nam đã sớm
hài hòa, gắn bó với dân tộc xuyên suốt dòng lịch sử truyền bá tư tưởng giáo lý
của đạo Phật. Đặc biệt, trong những giai đoạn thăng trầm của dân tộc, Phật giáo
Việt Nam đều tích cực đóng góp công sức, chống lại các thế lực của ngoại bang
để đem lại an lạc, hòa bình, độc lập dân tộc, thống nhất đất nước, xây dựng và
bảo vệ Tổ quốc Việt Nam.
Trong từng thời kỳ
lịch sử dân tộc, danh xưng của Giáo hội dù có khác nhau, nhưng sự nghiệp chủ
yếu của Phật giáo Việt Nam vẫn là hoằng dương chính pháp, lợi lạc quần sinh.
Vì thế, trong
những thập niên trước năm 1975, Phật giáo Việt
Vì vậy, các tổ chức Phật giáo trước đây tại Việt Nam chưa hội đủ các yếu tố để hợp thành một khối thống nhất đúng ý nghĩa, kế thừa và phát huy truyền thống đoàn kết hòa hợp, yêu nước của toàn thể tăng ni, Phật tử Việt Nam.
Sau ngày 30-04-1975, hòa bình lập lại, đất nước thống nhất, giang san nối liền
một cõi, Bắc
Đây chính là duyên
khởi cho sự thành lập Giáo hội Phật giáo Việt
Mục đích của việc hình thành ngôi nhà thống nhất Phật giáo Việt Nam như trong
nghị quyết đầu tiên của Ban vận động đã nhấn mạnh: "Mở ra một hướng
phát triển mới trong lịch sử Phật giáo nước nhà, làm lợi ích cho Tổ quốc và
nhân dân, làm sáng chói tinh thần Phật giáo trong thời đại nước Việt Nam xây
dựng và tiến lên chủ nghĩa xã hội, phát huy cao hơn nữa truyền thống gắn bó hài
hoà giữa đạo Phật với dân tộc, đảm bảo truyền thống tín ngưỡng và phương pháp
tu hành của tăng ni và đồng bào Phật tử theo lời Phật dạy.
Chúng ta quyết tâm củng cố hàng ngũ trong nội bộ Phật giáo ta, đoàn kết với các tôn giáo bạn, đoàn kết với các giới đồng bào, các dân tộc trong mặt trận đoàn kết toàn dân. Với sức mạnh đoàn kết đó, chúng ta tin chắc rằng sứ mệnh phụng sự đạo pháp và dân tộc, công cuộc đóng góp cho hoà bình thế giới và hạnh phúc nhân loại sẽ được nhiều hiệu quả hơn”.
Hàng ngàn năm qua và cho đến nay, không ít nhà sư đã từng tham gia việc nước;
chùa chiền từng là cơ sở giáo dục, từ thiện, là nơi an ủi, vỗ về, hướng dẫn và
gửi gắm đời sống tâm linh cho mọi người. Do đó, có thể nói Phật giáo luôn gắn
bó và sống ở trong lòng dân tộc, gần gũi, thân thiết với dân tộc. Hay nói cách
khác, Phật giáo Việt
Thực tế lịch sử thế kỉ XX đã giúp nhân loại nhận thức được một điều rất căn bản, là quyền cơ bản của con người phải được tôn trọng. Phật giáo đã góp vào sự thống nhất đó với tất cả nội lực của nó.
Quả thật, từng đau đớn lòng trước những điều trông thấy trong một xã hội suy
tàn về chính trị lẫn đạo đức, Nguyễn Du – đại thi hào của dân tộc ta, vẫn một
mực quả quyết khẳng định: "Thiện căn ở tại lòng ta, chữ tâm kia mới
bằng ba chữ tài”. Bao nhiêu mái chùa, bao nhiêu ngôi đình thờ Thành Hoàng,
bao nhiêu bàn thờ tổ tiên còn hiện diện trong mỗi gia đình là bấy nhiêu chứng
tích tâm linh của những công cuộc chống ngoại xâm và mở mang bờ cõi của dân tộc
Việt Nam.
Tâm linh dân tộc
là một thứ quyền uy siêu việt mà những kẻ xâm lược từ hàng ngàn năm trước cho
tới thế kỷ XX vừa qua, cho dù đã dùng đủ mọi cách đều không thể làm tắt đi sức
sống mãnh liệt ấy của người Việt Nam.
Tâm linh Việt thấm
đẫm trên từng mảnh đất Việt. Mái chùa Việt che chở tâm hồn Việt. Chỉ có chấn
chỉnh và làm mới lại những điều đã bị bỏ quên từ trong tâm thức dân tộc thì mới
mong không gian Việt rộng lớn hơn, để người Việt có thể cắm mốc tâm linh của
mình ngay ở bất cứ một nơi xa lạ nào.
Chùa lớn, tượng
to, cúng dường hậu hĩ... ngày nay trở nên phổ biến, không phải là điều xấu,
nhưng không mang lại lợi lạc thật sự cho chúng sinh, đôi khi còn tạo ra sự ngộ
nhận của lớp trẻ ngày nay với đạo Phật, một khi sự cúng dường đó chỉ có ý nghĩa
hình thức và chỉ cầu lợi cho bản thân mình.
Lòng từ bi chỉ
thực sự diễn ra trong sự hành thiện ngay trong chính đời sống thường nhật của
con người. Khi ai đó giúp đỡ một người không may mắn, gặp hoạn nạn thì lòng
người đó có Phật.
Bởi thế, ngôi chùa
hay ngôi đền thiêng liêng nhất lại ở chính trong lòng của mỗi người. Cũng như
vậy, đạo Phật chỉ có thể tồn tại và phát triển lâu dài ngay trong lòng của dân
tộc.
Nguồn tin: ĐĐK
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự