Mới đây, trên mạng xã hội đăng tải và chia sẻ một bài viết có kèm theo hình ảnh bé trai (12 tuổi) trên tay bế theo em mình (1tuổi) dong duổi khắp Sài Gòn đi xin ăn vì thương mẹ vất vả đã khiến nhiều người không khỏi xót thương. Giữa những dòng xe đông đúc sau giờ làm việc ai ai cũng nhanh chóng muốn trở về ngôi nhà của mình thì vẫn còn có những mảnh đời cơ cực tranh thủ kiếm miếng cơm, manh áo để duy trì cuộc sống như hình ảnh cậu bé bế em cùng đi ăn xin:
"Tình cờ gặp được 2 anh em rất dễ thương nhìn 2 bé mà mình thấy rất thương. Bé lớn tên Cường sinh 2008 và bé nhỏ tên Minh sinh 2019, mới 1 tuổi thôi mà bé đi theo anh hiểu chuyện lắm.
Bé ngồi xin ở khu Lê Đại Hành. Theo như bé nói thì sẽ ngồi ở đó nguyên ngày. Vì mẹ 2 bé phải đi làm nên tối nào 2 bé đều phải tự về Chợ Bà Lát, nghe thấy thương lắm. Nên bạn nào có đi ngang qua chỗ này mà thấy 2 bé thì xin giúp cho mấy bé bữa ăn hay ít tiền bạc nha”, trích bài chia sẻ bài viết trên Facebook chia sẻ.
Nụ cười rạng rỡ của Cường khi bồng trên tay đứa em 1 tuổi rong ruổi xin ăn khắp Sài Gòn vì thương mẹ. Ảnh: Facebook.
Cường sinh năm 2008, ngụ tại huyện Bình Chánh. Vì thương mẹ, thương em, cậu bé Trần Văn Cường bắt đầu đi kiếm tiền bằng việc phụ giúp ở các quán cơm nhưng phải mang cả em theo Cường không thể tiếp tục công việc này. Bất đắc dĩ, mượn cớ xuống làm ở quán cơm, cứ tối đến Cường lại trốn mẹ đi tận trong thành phố, bế theo cả em ngồi bên vệ đường để xin tiền.
Cách đây hơn hai năm, Cường sống tại An Giang với dì ruột, được đi học như bạn bè cùng trang lứa, lúc đấy hoàn cảnh gia đình còn ổn định. Sóng gió ập đến, nhiều câu chuyện xảy ra, ba Cường vướng vào vòng lao lý, để lại một mình mẹ em nuôi 3 người con, và cả Thụ Minh đang còn nằm trong bụng. Ngày Minh chào đời, Cường cũng rời quê, bỏ ngang lớp 4 rồi lên Sài Gòn phụ mẹ trông em, để mẹ đi làm, kiếm tiền lo cho gia đình.
Thời gian đầu Cường chỉ ở nhà chơi cùng bé Minh, mẹ đi làm ở công ty rác, được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, mấy mẹ con sống lay lắt qua ngày. Hơn một tháng trở lại đây, vì ăn uống không đều độ và làm việc lao lực, sức khỏe mẹ Cường yếu dần, hay bị mệt mỏi, thở gấp, tay tê không cầm nắm được. Từ đó, mẹ Cường nghỉ làm nhiều hơn, hoàn cảnh gia đình cũng vì vậy mà trở nên túng thiếu, khó khăn. Vì thương mẹ nên Cường mới bế em đi vào trong thành phố để đi xin ăn với hy vọng phần nào giúp được mẹ.
Hai anh em Cường thường ngồi ở ngã tư trên đường Lê Đại Hành, quận 11 để xin ăn.
Khi mẹ Cường biết em đi xin, mẹ em khóc nấc, đánh và cấm không cho đi nữa. Nhưng còn phải trả tiền nhà...có mỗi chiếc điện thoại mua trả góp vẫn chưa xong cũng phải cầm đi khi bé Minh lên cơn sốt cao, phải chữa ở viện. Sau đó Cường thuyết phục mẹ cuối cùng thì mọi chuyện cũng được chấp nhận.
Nói về ước mơ của mình, Cường buồn bã nói ‘Ước mơ của em là được đi học trở lại’. Và khi được hỏi nếu được đi học lại em muốn tương lai mình sẽ làm nghề gì, Cường trả lời: ‘Em chỉ muốn đi học lại thôi, còn chuyện tương lai làm gì thì em chưa biết, tại em còn nghèo quá nên em không dám nghĩ’.
Dù khó khăn là vậy nhưng niềm tin và tình thương của hai anh em Cường dành cho mẹ có lẽ vẫn chẳng thể nào thay đổi, gia đình vẫn luôn là tất cả. Hi vọng, những tháng năm sau này các em sẽ trở nên tươi đẹp hơn…