Quan niệm ấy đã ăn sâu trong tâm não dân chúng, nên khi
thấy một thanh niên cạo tóc xuất gia, hoặc đến chùa lễ Phật thì họ xầm xì cho là
chán đời, là bi quan, là trốn nợ xã hội. Nhưng họ đâu ngờ đạo Phật là "đạo của
tuổi thanh xuân đang căng nhựa sống và tha thiết yêu đời".
Nói thế, không phải cố gò bó đạo Phật cho gần với tuổi
trẻ, mà vì thật tánh của đạo Phật rất thích hợp với hàng hoa niên. Sự thích hợp
ấy bởi những điểm:
Thanh tịnh: Ðạo Phật cốt đào luyện tâm hồn người hoàn
toàn trong sạch, nên cực lực sa thải những tính: tham lam, sân hận, oán thù...
đang trú ẩn trong tâm giới người. Nhưng từ lúc thanh niên, người ta phải cất
mình ra khỏi cổng nhà cha mẹ, bắt tay vào việc cạnh tranh, chiến đấu với đời, từ
đó những tánh xấu, tham lam, sân hận... càng ngày tập nhiễm càng sâu, đến đen
tối cả tâm hồn. Lúc tuổi già muốn gột rửa nó là cả một sự khó khăn. Như chiếc áo
trắng đã nhuộm chàm, muốn giặt tẩy trắng lại không phải là việc dễ. Trái lại,
tuổi thiếu niên tâm hồn còn trong trắng, những tính xấu nếu có, cũng chỉ một vài
điểm nhỏ thôi.
Nếu họ sớm biết thức tỉnh quyết tâm tẩy trừ thì rất dễ
dàng, như chiếc áo trắng vừa vấy vài vết nhơ, giặt tẩy rất mau sạch. Vì thế tuổi
thiếu niên rất thích hợp với đức thanh tịnh của đạo Phật. Chân thật: Ðạo Phật là
đạo như thật, người tu theo đạo Phật cần phải xa lìa những điều giả dối để trở
về với sự thật. Phật cấm nói dối và dạy quán vô thường, bất tịnh, khổ... đều
nhắm mục đích này. Tuổi trẻ là ngây thơ chất phác, nghĩ sao nói vậy, nên ít biết
dối trá xảo quyệt; nhưng đến lúc thành niên, để bắt chước theo thói xã giao,
hoặc vì sự mưu sanh, người ta lần lần tập nhiễm những điều xảo trá và xa dần sự
thật. Khi đi xa mà muốn quay về là nhọc nhằn hơn lúc ở gần; vì thế tuổi trẻ còn
chất phác, nhiều thành thật, nên rất gần với đạo Phật.
Từ bi: Ðạo Phật là đạo Từ bi, là đạo cứu khổ chúng sanh
bằng mọi phương tiện và mọi hình thức. Người tu theo đạo Phật là hy sinh đời
mình để mưu hạnh phúc cho chúng sanh, và mở tâm lượng bao la trùm tất cả mọi
loài trong tình thương bình đẳng. Với tâm lượng ấy, với chí hy sinh ấy, người
lưng còng, má cóp có thể đảm đang nổi chăng? Người ốm đau bệnh tật có thể gánh
vác được không? Và người thực hiện được điều này có thể gọi là bi quan yếm thế
chăng? - Cố nhiên phải là người niên tráng lực cường, thân hình căng đầy nhựa
sống, mới đủ khả năng sớt cơm, chia áo và gánh vác những điều khó khổ nhọc nhằn
cho chúng sanh. Hơn nữa, tuổi thiếu niên là tuổi phóng tầm mắt nhìn khắp vũ trụ
bao la và muốn ôm cả nhân loại vào lòng; nhưng đến khi đã cột mình trong bổn
phận làm vợ, làm chồng, làm cha, làm mẹ... thì chí cả ấy bị đóng khung trong
gian nhà chật hẹp của gia đình, rồi dần dần nó bị tiêu ma như hạt sương tan theo
dưới ánh nắng.
Ðang khi tâm hồn khoáng đãng của tuổi thanh xuân mà gặp
được tình thương vô bờ bến của tâm lượng Từ bi thì, ôi! Sung sướng nào hơn
nữa?
Tinh tấn: Phật quả là một quả vị vô thượng. Người muốn
đạt được quả vị này phải trải lắm công phu nhọc nhằn khổ sở, với thời gian dài
đằng đẵng, đâu phải tu một sớm một chiều mà chứng được, trừ những bậc Bồ-tát thị
hiện. Công trình tu tập như một bộ hành trèo núi cao mấy mươi cây số; muốn đến
được đỉnh, người bộ hành phải dẫm qua lắm đoạn đường chông gai, đá sỏi, vượt qua
nhiều vách đá cheo leo và trải qua những đèo cao, hố thẳm, nhiên hậu mới mong
ngồi bóng mát trên đầu non chót vót và ngắm xem bức sơn thủy muôn màu ngàn sắc
của trần gian.
Như vậy, muốn thực hiện được công phu này, phải đòi hỏi
ở người có cặp chân cứng rắn, đôi mắt tinh anh, sức lực dồi dào và đủ tinh thần
quả cảm. Thanh niên là tuổi máu nóng đang lên, nhựa sống căng thẳng, đời sống
còn dài, nên dễ thực hiện được công tác này. Ðức Thích-ca ngày xưa nếu đợi sáu,
bảy mươi tuổi mới đi tu, chắc ngày nay chúng ta không biết được mùi pháp vị là
gì.
Trí tuệ: Ðức Phật là đấng đã giác ngộ. Người tu theo đạo
Phật là noi theo con đường sáng suốt của Ngài đã qua để đến thành trì giác ngộ.
Muốn được giác ngộ cần phải có trí tuệ, vì trí tuệ là ánh sáng quét sạch màn đêm
và soi tỏ mọi vật, khiến chúng hiện bày chân tướng dưới mắt người. Tuy nhiên,
muốn có trí tuệ ta cần phải có thân hình tráng kiện, như nói: "Một tâm hồn sáng
suốt trong một thân thể tráng kiện"; hay ngược lại, cũng thế. Như vậy tuổi trẻ
rất dễ phát khởi trí tuệ, người già yếu trí tuệ cũng bị ảnh hưởng phải lu mờ.
Bằng chứng, cùng một bài học mà người trẻ học mau thuộc,
người già học rất lâu. Do đấy nên tuổi trẻ là tuổi rất thích hợp với đạo
Phật.
Mặc dù đạo Phật rất thích hợp với tuổi trẻ, nhưng với
bậc lão thành, với người khổ sở, với kẻ chán đời... vẫn được đạo Phật tiếp độ.
Vì đạo Phật là đạo bình đẳng, giáo lý Phật là giáo lý phổ biến vậy. Mái tóc xanh
gần đạo Phật ở đức thanh tịnh... thì người đầu bạc cũng nhờ "tín" của đạo Phật
mà vui vẻ những ngày tàn.
Tuổi hoa niên thể theo đức từ bi mở rộng lòng thương,
thì người khổ sở cũng nhờ bàn tay từ bi ấy xoa dịu đôi phần đau khổ. Hàng tráng
niên đến với đạo Phật là cầu giác ngộ, cầu thành Phật quả; người chán đời đến
với đạo Phật để nhờ câu kinh thâm diệu, nhịp mõ trầm hùng, tiếng chuông cảnh
tỉnh mà lần lần cổi sạch mọi nỗi oán hờn.
Tóm lại, đạo Phật là đạo chung tất cả, nhưng thích hợp
nhất là tuổi trẻ. Vì tuổi trẻ mới có đủ phương tiện thực hiện triệt để giáo lý
cao siêu của Phật, và tuổi trẻ mới đủ bầu nhiệt huyết hăng hái quả cảm trên con
đường tự giác, giác tha, dù gặp mọi gian nguy khó khổ. Do đó nên Phật dạy bốn
pháp kiên cố đến quả Bồ-đề, "tuổi trẻ biết mộ đạo tu hành" là một trong bốn điều
ấy vậy.
Tuổi trẻ là tuổi thích hợp với đạo Phật, vậy những bạn
thanh niên không nên luống phí thời giờ, phí thời kỳ quí báu ấy, đợi đến khi sức
kiệt hơi tàn, có hối tiếc cũng không kịp. Phật dạy: "Ngươi nói: 'Tôi còn trẻ cần
phải chơi bời vui vẻ, đến ngày già sẽ tu'. Nhưng cái chết có khác nào kẻ cướp
cầm gươm bén theo rình rập ngươi, một miếng mồi ngon của nó; như vậy làm sao
ngươi chắc mà đợi đến ngày già đặng đưa tâm trí qua đường Ðạo
đức?".
Nguồn tin: Hòa thượng Thích Thanh Từ
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự