Nhưng năm 2005 chào đón gia đình bằng những cơn đau thắt lưng của mẹ, mẹ đi viện
cả nhà buồn lắm, rồi lại tin Mẹ bị K tuyến giáp.
Như
một tiếng sét đánh rọi vào tim chúng tôi. Cái cảm giác nghẹn thở, lồng ngực tôi
muốn vỡ tung ra khi bác sĩ của Mẹ nói cho tôi biết (các anh tôi đã biết nhưng
vẫn giấu tôi). Tôi không thể khóc mà như người bị mất hồn vậy và không dám vào
phòng mẹ (mặc dù tôi là một đứa nhạy cảm và cực kỳ dễ khóc lóc). Cái tin kia
cuối cùng cũng phải nói cho mẹ biết để mẹ kiên cường hơn trong điều trị, Nhưng
thật may đây là bệnh K nhẹ nhất trong các bệnh K, thế cũng may mắn. 2 tháng
trời mẹ phẫu thật 2 lần mà toàn là đại phẫu, lần thứ 2 ngồi bên ngoài phòng chờ
tôi đã khóc rất nhiều vì tôi sợ, sợ mẹ tôi chưa bình phục ca phẫu thật trước,
liệu mẹ có đủ sức chịu đựng mấy tiếng ca phẫu thuật này không? Tôi sợ lắm cảnh đẩy mẹ ra mà
tôi không được nhìn thấy…. Ngồi ngoài tâm niệm cầu trời lạy phật cho
mẹ tôi không sao. Và rồi cũng đến giờ bác sĩ báo ca phẫu thật thành công, mẹ tôi
hoàn toàn bình thường, tôi vào nhìn Mẹ mà xót thương lắm. Tưởng thế là ổn, rồi
điều trị dần dần. Nhưng không được, hơn 1 tháng sau mẹ tôi hoàn toàn không đi
được, vậy là bị Liệt do K di căn vào cột sống chèn tủy. Ngày đó tôi đau đớn lắm,
tôi chả tin vào câu “ở hiền gặp lành” nữa, Mẹ tôi – một cô giáo hiền lành và tốt
bụng, sống chu đáo, chan hòa với mọi người, vậy sao lại phải chịu khổ thế chứ?
Thời
gian cứ lặng lẽ trôi đi cho đến tận hôm nay đây mẹ tôi vẫn chưa bình phục. Gần 4
năm qua mẹ tôi đau đớn, có những đêm không ngủ vì đau, những cơn đau làm mẹ toát
hết cả mồ hôi để gồng mình chịu đựng. Và Ba tôi, một người đàn ông tuyệt vời,
thương vợ thương con cũng xuống dốc nhiều vì chăm sóc vợ, gầy hơn nhiều. Thương
nữa là bị ảnh hưởng của xạ khi mẹ tôi uống nên giờ Ba bị viêm da dị ứng. Thương
ba mẹ lắm nhưng chúng tôi đã làm gì cho Ba mẹ chưa? Ai cũng công việc, cũng con
cái … Chỉ dành ngày chủ nhật cho Ba mẹ mà thôi. Có lẽ chúng tôi chưa làm được gì
gọi là để Báo hiếu theo chúng tôi nghĩ, nhưng liệu chúng tôi tạo cho mình gia
đình nhỏ thật ấm cúng, thật hạnh phúc và mang các cháu về với Ba mẹ nhiều hơn
nữa. Niềm vui và hạnh phúc đó đã đủ để xoa dịu những cơn đau của Ba mẹ
chưa?
Với
tôi, 18 năm được mẹ chăm lo từng tí một, dạy dỗ và kèm cặp học hành để mong con
lên người. Năm 18 tuổi xa Ba mẹ đi học đại học rồi đi làm. Cứ chủ nhật là về với
mẹ nhưng có giúp được gì, về nhà chỉ ăn và ngủ rồi mẹ lại phục vụ từ bữa ăn đến
dọn dẹp rồi thậm chí cả quần áo, đơn giản vì thương con. Năm 24 tuổi tôi đã làm
mẹ đau đầu mệt mỏi vì chuyện riêng tư, mẹ cũng suy nghĩ nhiều nhưng vì thương
con, tất cả vì con nên cũng chịu thua con gái. Năm 27 tuổi tôi lấy chồng và từ
ngày đó tôi ít thời gian chăm sóc mẹ, ít thời gian giúp đỡ Ba.
…Mùa Vu Lan năm nay tôi cầu mong cho Ba mẹ mạnh khỏe và ở bên chúng tôi thật lâu, mong những cơn đau của mẹ giảm và mong sức khỏe của Ba nhiều hơn. “Giữa dòng đời đầy toán tính, bon chen, đầy ghen ghét, đố kỵ, ích kỉ, thù hằn, Vu Lan như một khoảnh khắc những người con được trở về, đối điện với lòng mình đúng nghĩa hơn”. Gửi đến Ba mẹ lời yêu thương. “Mẹ hiền con thương mến, mẹ kính yêu của con Một sương hai nắng, mẹ chở che đời con. Vượt bao giông gió mẹ giúp con nên người, che chắn con mẹ suốt cuộc đời. Thời gian trôi mãi con lớn khôn ra đời, mái tóc xanh của mẹ đã phai màu. Tình mẹ bao la theo tháng năm không già, trọn đời con ôm ấp trong tìm mình. Một đời mẹ lo lắng cho đứa con mẹ yêu, từng đêm thao thức cho giấc con nồng say Mẹ hiền yêu dấu!Lòng luôn kính yêu mẹ Thương nhớ vô vàn công ơn người”…
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự