Tôi
nguyên là một bác sỹ nghỉ hưu. Vợ tôi cũng trong ngành Y, bà ấy từng là y tá
giỏi của trạm y tế nơi tôi làm Trạm trưởng. Cả hai cùng làm nghề y nên việc cứu
người coi như là nhiệm vụ và bổn phận. Không kể bất kỳ đêm hôm, mưa gió, ai đau
ốm, ai sinh nở, ai không kịp đến trạm y tế xã, hễ cứ có người gọi là vợ chồng
tôi lại bươn bả tới tận nhà khám và cho thuốc để chữa trị kịp thời. Dân làng
kính trọng vợ chồng tôi như một người có ân đức lớn.
Gia
đình chúng tôi sống hạnh phúc và êm ấm trong vòng tay yêu thương của dân làng.
Ngày mùa, có củ khoai ngon, cân nếp dẻo mọi người đều mang đến cho vợ chồng tôi
coi như món quà trả ơn nghĩa những lúc vợ chồng tôi giúp họ trong cơn hoạn nạn.
Vợ chồng tôi sinh được hai đứa con, một trai một gái. Hai đứa con tôi nổi tiếng
trong làng bởi chăm ngoan học giỏi. Nhất là cậu con trai đầu lòng càng lớn càng
khôi ngô tuấn tú. Cháu mang dáng dấp cao lớn của bố và gương mặt thuần hậu đẹp
đẽ của mẹ.
Nhiều
lúc nhìn hai đứa con, vợ chồng chúng tôi lấy làm mãn nguyện và cảm ơn số phận
đã mang hạnh phúc đến tròn đầy cho gia đình tôi. Con trai tôi từ nhỏ cháu đã
tâm nguyện lớn lên theo nghề bố mẹ để cứu người. Tốt nghiệp lớp 12, cháu thi đỗ
vào Đại học Y Hà Nội. Con gái tôi lại mơ làm cô giáo dạy văn, nên cháu vào Đại
học Sư phạm Hà Nội. Hai đứa vào đại học lần lượt cách nhau 3 năm.
Cùng
một lúc nuôi hai đứa con đi học đại học những năm tháng đất nước vừa qua bao
cấp, kinh tế rất khó khăn, lương công chức của hai vợ chồng rất thấp, nên cuộc
sống của chúng tôi vô cùng vất vả. Vợ chồng tôi phải xin ruộng để làm thêm,
trồng lúa, trồng khoai sắn, chăn nuôi lợn gà để cải thiện cuộc sống và dành cả
2 suất lương cho con đi học. Mấy năm đầu, con trai tôi chi tiêu rất tiết kiệm,
nhưng đến năm thứ 3, thứ 4, đặc biệt là hai năm cuối của đại học, cháu chi tiêu
rất nhiều, tháng nào vợ chồng tôi cũng phải bán lợn để gửi cho con. Việc học
của con trai rất tốn kém, cháu xin tiền liên miên, bao nhiêu tiền gửi cho cháu
chỉ được dăm bữa nửa tháng là hết sạch.
Thương
con, cứ nghĩ là con học năm cuối, phải đi thực tập, vất vả nhiều, chi phí nhiều
nên hai vợ chồng cứ cặm cụi làm và dồn hết cho con. Chính sự chủ quan quá tin
vào con mình nên vô tình vợ chồng chúng tôi đã để cháu tuột khỏi sự quản lý của
gia đình mà rơi vào vòng xoáy cuộc đời. Bất hạnh cũng giáng xuống đầu vợ chồng
tôi kể từ đó.
Sau
6 năm học, con tôi tốt nghiệp ra trường. Khi vào trường cháu là một thanh niên
tuấn tú khỏe mạnh và rất đẹp trai, ngày ra trường cháu ốm yếu xanh xao và gầy
gò. Cứ nghĩ do việc học y khoa vất vả, hai vợ chồng rất thương, cứ ra sức bồi
bổ cho con khỏe, để chuẩn bị xin cho con đi làm. Chúng tôi đâu hề hay biết rằng
con tôi đã bị nghiện ma túy nặng. Phải rất lâu sau đó, chúng tôi mới biết được
sự thật kinh hoàng này. Đó là thời điểm tôi dẫn cháu đi xin việc, giục con ra
Hà Nội lấy bằng tốt nghiệp để về nộp lên tổ chức thì thấy cháu cứ khất lần chối
quanh. Khi tôi buộc cháu đi thì cứ mỗi lần đi là cháu lại xin rất nhiều tiền,
đi được dăm bữa về tiền tiêu hết sạch mà bằng tốt nghiệp chẳng thấy đâu. Cháu
lấy lý do lúc thì cô văn thư đi vắng, lúc thì thầy hiệu trưởng không có nhà, đủ
mọi lý do khác nhau để không thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Sinh
nghi ngờ vì thấy tâm tính con thay đổi, tôi quyết định bảo với vợ để tôi ra
trường của con hỏi tình hình cụ thể xem sao. Không ngờ, ra đến nơi tôi mới hay
con tôi đã vi phạm kỷ luật, bị đuổi học trước đó 2 năm trời mà vợ chồng tôi
không hề hay biết. Linh cảm của người cha biết con mình đã trượt ngã, nhưng
trượt ngã bởi lý do gì thì tôi đang phân vân. Trên đường về nhà tôi đã nghĩ đến
hàng ngàn vạn lý do để có thể con tôi rơi vào trường hợp đó. Nào là con tôi bị
kẻ xấu lôi kéo, hoặc có thể con tôi bị rơi vào một hoàn cảnh bất đắc dĩ nào đó
mà phải đền tiền cho người ta, hoặc con tôi đánh bài, cắm quán, chểnh mảng học
hành... Trớ trêu thay ma túy là thứ mà tôi không bao giờ đặt ra giả thiết với
con trai tôi cho dù thời điểm này, ở Hà Nội, ma túy đã trở thành một tệ nạn trong
giới trẻ. Đơn giản vì con tôi có học hành tử tế, có nhận thức, được nuôi dạy
trong một môi trường tốt, tôi tin con tôi không thể sa ngã như thế được.
Về
đến nhà, tôi đã gọi con tôi ra ngoài nói chuyện riêng, tôi đã tát con trai tôi
3 cái tát như trời giáng. Bao nhiêu giận dữ, tôi trút vào mấy cái tát nảy lửa
đấy và tôi khóc. Đây là lần đầu tiên tôi đánh con trai tôi, và cũng là lần đầu
tiên tôi khóc vì con. Tôi hỏi con trai tôi vì sao con là đứa con trai học giỏi ngoan
ngoãn là niềm tự hào của bố mẹ mà lại bị đuổi học? Con trai tôi gục đầu xuống,
im lặng và không nói một lời nào cả. Mặc cho tôi quát tháo, giận dữ. Cho đến
khi nhìn thấy những giọt nước mắt của bố nhỏ xuống, con trai tôi mới run rẩy
cho tôi biết cái sự thật kinh hoàng kia. Con tôi đã dính nghiện ma túy. Đó là một
ngày mà thế giới như đã sụp đổ quanh tôi, một ngày buồn đau nhất trong đời.
Tiếp
theo đó là những ngày vợ chồng tôi cạn nước mắt theo con trai. Chúng tôi gần
như tập trung sức lực để cai nghiện cho con. Những ai đã từng có con nghiện
trong nhà mới thấu hiểu nỗi cơ cực, đau đớn ê chề. Cai nghiện hôm trước, hôm
sau đã có bạn nghiện mang thuốc đến chích cho tại nhà. Cắt được cơn vật vã đói
thuốc, hôm sau bạn xấu đã đến. Không biết bao nhiêu lần cai nghiện cho con, lên
bờ xuống ruộng vì con nhưng ma túy đã chiếm đoạt và giết chết con tôi rồi. Tôi
gần như sạt nghiệp trắng tay vì con. Cuối cùng, cực chẳng đã, tôi phải gửi cháu
đi cai nghiện ở trại hơn một năm trời. Sau khi cai nghiện xong, con trai tôi đi
ôn thi lại để quyết tâm thi vào đại học.
Có
cha mẹ nào không muốn tin tưởng ở con và mong con mình phục thiện. Có ngờ đâu,
bao nhiêu tiền mang đi ôn thi, con tôi ra Hà Nội và đốt hết cùng dân nghiện.
Tiếp đó là những ngày tháng cháu bỏ đi lang thang không về nhà. Vợ chồng tôi
tìm cháu hết ngày này qua tháng khác. Thi thoảng cháu trở về nhà chủ yếu là để
trộm đồ trong nhà mang đi bán. Đến khi nhà không còn gì để trộm được nữa thì
cháu đi lừa đảo bạn bè, bà con lối xóm để mượn xe đạp, xe máy đi cắm. Hơn mười
năm trời cả gia đình tôi điêu đứng vì con. Cô con gái vì mang tiếng nhà có
người nghiện nên không ai dạm hỏi, cuối cùng phải ưng thuận đi lấy chồng xa.
Nhưng
đỉnh điểm của bi kịch là cái ngày vợ tôi ốm nặng nằm ở nhà, con trai tôi mò về
nhà để năn nỉ xin tiền mẹ. Mẹ không còn tiền để cho, cháu đã cầm con dao ra và
dọa đâm mẹ chết nếu mẹ không đưa tiền. Vợ tôi đã tăng xông mà bị tai biến mạch
máu não. Nếu lúc đó, tôi không về kịp thì không thể cấp cứu được cho vợ tôi.
Sau
lần đó tôi đã xích cháu lại ở cột nhà và quyết tâm tự mình cai nghiện cho con.
Than ôi, tôi không thể làm một người cha tốt khi tôi không cứu vớt được đời con
tôi. Nhìn thân hình con tiều tụy, lở loét, ma túy đã ăn ruỗng mòn vào máu, vào
cơ thể. Mỗi lần lên cơn, con trai tôi như một con chó dại cắn xé và mất hết
nhân tính, bài tiết ngay tại chỗ, không kiểm soát được tình hình khiến cho cả
nhà rất khổ tâm và mệt mỏi.
Con
nghiện nặng, vợ ốm nằm liệt một chỗ, đó là những tháng ngày cùng quẫn của gia
đình tôi và bản thân tôi. Tất cả tối tăm và mờ mịt. Nhà nghèo xác xơ, con trai
tôi cắm nợ chồng chất. Khi bị xích lại ở cột nhà, cháu gầy như que củi, không
ăn uống được gì, chỉ vật vã đòi thuốc, kêu khóc van lạy bố. Thương con không
cầm lòng nổi, sợ con vã thuốc mà chết mất, đã có những lần tôi bất lực mà tìm
mua ma túy về và trực tiếp chích cho con. Chích xong cho con trai, tôi lại ôm
mặt khóc rưng rức. Những lúc ấy, tỉnh táo hơn vì có thuốc, con trai tôi đã van
lạy tôi rằng đời cháu đã bị ma túy hủy hoại rồi, rằng cháu không thể làm lại được
cuộc đời của mình nữa, cháu cũng không muốn sống khổ sở như thế này, cháu muốn tôi
giúp cháu kết thúc cuộc sống càng nhanh càng tốt.
Các
anh chị ơi! Trong một phút bất lực của chính mình, tôi đã nghe theo lời khẩn
cầu của con trai tôi, tôi đã đồng ý để cho cháu được tìm đến cái chết. Và chính
tôi, người đã rứt ruột đẻ cháu ra, nhưng lại tự tay kết thúc cuộc sống của con
trai mình như kết thúc một món nợ đời đau xót nhất.
Sau
bao nhiêu ngày tháng kiệt quệ, chiến đấu cùng với ma túy để giành giật lại đứa
con trai độc nhất, tôi biết tôi đã hoàn toàn thua cuộc. Sau khi khẩn cầu bố,
con trai tôi đã đưa cho tôi một tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm dương tính HIV
và van vỉ tôi cho cháu được kết thúc cuộc sống càng nhanh càng tốt. Khoảnh khắc
ấy, tôi đã khóc như mưa gió. Ôi, giọt nước mắt của người cha nhỏ trong đêm sâu,
trước mặt đứa con trai tiều tụy vì ma túy thật bi thảm não nùng.
Con
trai tôi nói rằng, đây là kết quả xét nghiệm của cháu hồi còn ở trường đại học.
Một người bạn nghiện của cháu đã bị chết vì HIV/ AIDS nên cháu đã lo sợ mà đi
xét nghiệm máu vì có những lần lên cơn nghiền, không đủ tiền mua ma túy và kim
tiêm riêng để chích, cháu và bạn đã chích chung. Đêm ấy, sau khi tìm mua ma túy
về chích cho con trai để cháu qua cơn vật vã, đợi lúc cháu thiu thiu ngủ, tôi
đã tiêm cho cháu một mũi thuốc độc để con trai tôi mãi mãi không bao giờ còn có
thể tỉnh lại được nữa. Để cháu vĩnh viễn ra đi trong sự êm dịu mà không đau đớn
về thể xác hay tinh thần.
Có
ai có thể thấu hiểu được nỗi đau của người cha khi buộc phải tự tay kết thúc
cuộc sống của con mình. Vợ và con gái tôi không hay biết chuyện, chỉ biết rằng,
cháu chích quá liều sốc thuốc mà chết. Từ bấy đến nay, con trai tôi đã yên nghỉ
được hơn mười năm rồi. Vợ chồng tôi đã xây phần mộ cho cháu đàng hoàng, ngày
nào vợ chồng tôi cũng hương khói trên bàn thờ để chuộc lỗi với cháu. Mọi chuyện
đã lùi sâu vào ký ức, con gái tôi giờ đã đề huề chồng con, tôi đã có hai cháu
ngoại và cuộc sống gia đình đã yên bình hạnh phúc hơn xưa. Thế nhưng tôi luôn
ám ảnh bởi việc tôi đã tự tay kết thúc cuộc sống của con trai mình. Nỗi đau ấy,
nỗi ám ảnh ấy biết đến bao giờ mới nguôi ngoai được.
Cho đến lúc này, quỹ thời gian của tôi phía trước không còn nhiều nữa. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải tôi đã nhúng tay vào một tội ác kinh khủng không, có phải hành động của tôi là phạm pháp không? Và tòa án lương tâm của tôi sẽ không bao giờ phán xử cho tôi, một người cha tội lỗi đã không thể có phương cách gì để cứu được đứa con trai độc nhất của mình. Suốt bao nhiêu ngày tháng năm dài, tôi đã khóc thương cho linh hồn tội nghiệp của con trai.
Nguồn tin: CAND
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự