Sư "ăn mặn, ngủ mặn"
Có
mặt tại bến xe ở thị trấn Mới (Quế Võ) vào một chiều ngày thứ Bảy, chúng tôi có
thể gặp khá nhiều nam phụ lão ấu mặc áo nâu sồng, khoác túi vải bước
xuống từ những xe khách. Hỏi bà chủ quán nước: "Sắp tới ở đây có cao tăng
đến giảng đạo hả bác. Sao có nhiều người nhà chùa thế?". "Ối giời,
cao tăng cao teo cái nỗi gì. Nói thì bảo "vạch áo cho người xem
lưng", chứ là người trong Bồng Lai đóng giả sư đi kiếm ăn đấy. Cứ cuối
tuần họ lại về nhà nghỉ 1-2 ngày rồi lại đi hành nghề".
Một
chị trung niên tay xách nải, chừng là dân buôn bán vui miệng góp chuyện.
"Bác ấy nói đúng đấy. Tôi là dân chạy chợ, buôn tôm bán cá mấy chục năm
nay nên lạ gì. Sư gì mà cuối tháng cũng vắt chân ở quán cầy tơ đánh chén? Sư gì
mà đề huề chồng con? Có lần tôi đi ăn đám hiếu ở mạn Hải Phòng thấy một ni cô
mang hương đến bán, xưng là người của chùa Bồng Lai. Tưởng ai, té ra là người
cùng làng Vũ Dương đây. Nhận ra người quen, ni cô này... lủi mất".
Chị
này kể tiếp, chẳng đâu xa ngay bà bác họ của chị cũng từng hành nghề này cả
chục năm. Theo lời bà thì những năm 90 của thế kỷ trước, nhiều người trong làng
vào Nam sinh sống, lấy chồng lập nghiệp trong đó đã "học được" nghề
giả sư để bán hương, giả quyên tiền làm từ thiện kiếm bộn tiền. Thế là người nọ
truyền lại mánh làm ăn cho mọi người khi đó vốn là những nông dân thuần phác.
Lúc đầu chỉ có vài người đi, sau thấy làm ăn được người này rủ người kia rồi
nhiều người kéo nhau đi làm... sư giả. Đến bây giờ trong làng có nhiều người ở
mọi lứa tuổi, giới tính chạy theo nghề giả sư. Có nhà đi 2 - 3 người, cả anh em
ruột, thậm chí cả vợ chồng con cái đều làm "sư".
"Sư"
ở đây được chia làm nhiều loại, có loại đi kiếm ăn quanh năm, có loại "sư
mùa vụ", khi nông nhàn là xếp đồ nghề lên đường. Có người đi xe máy kiếm
ăn ở các huyện loanh quanh. Song đa phần là đi đến các tỉnh xa. Thời kỳ
"khởi nghiệp", các sư giả thường đi "khất thực" ở các tỉnh
miền Trung, miền
"Công
nghệ" giả sư cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Ngoài chuyện phải sắm một
vài bộ quần áo nâu sồng, rồi cắt tóc ngắn để vấn khăn cho... kín đầu và phải
luyện thêm "cơ mặt" để cho mang vẻ từ bi, vô vi. Thế rồi còn phải học
thuộc lòng những câu trong sách nhà Phật để có thể "đàm đạo" với
những phật tử "nhiều chữ".
Làng
Vũ Dương vốn xưa nay là làng thuần nông. Quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho
giời, người nông dân ở đây cũng tạm đủ bữa đói bữa no. Thế nhưng
nhiều năm trở lại đây, "bỗng dưng" làng phát triển chóng mặt. Nhà cao
tầng mọc lên. Rồi thì các vật dụng đắt tiền nối đuôi nhau về làng. Đầu làng
cuối ngõ đâu cũng thấy loa nhạc bật xập xình.
Theo
ông Phan Văn Hậu, trưởng thôn Vũ Dương thì sở dĩ có sự thay đổi ở đây là do
hiện quanh khu vực có nhiều khu công nghiệp. Người dân trong thôn đã nhanh nhạy
nắm bắt thời cơ đi đầu quân cho các công xưởng, một phần cũng do đi làm ăn tứ
phương.
Thế
nhưng một người dân trong làng nói huỵch toẹt: Là do một số người trong làng
học được nghề giả sư. Chứ lương công nhân khu công nghiệp, trung bình bất quá
700-800 ngàn chỉ đủ nuôi miệng, nói gì sắm sửa.
Theo
tiết lộ của một vị sư giả, một ngày hành nghề lang thang khắp các làng quê ở
vùng đồng bằng Bắc Bộ như Hải Dương, Hải Phòng, Quảng Ninh, Bắc Giang, Hà
Nội..., mỗi người cũng kiếm được ít thì vài chục ngàn, nhiều lên tới vài trăm
ngàn đồng từ tiền bán hương và xin công đức. Nếu gặp phải phật tử "cuồng
tín" (thường là các cụ già cao tuổi), các "thầy" còn có thể
"văn" cho các cụ "cúng" cả nhẫn vàng, dây chuyền vàng...
cho nhà chùa. Có những người như Vũ Thị B,, Nguyễn Thị S.,... còn xây được ngôi
nhà mái bằng khang trang, tậu được xe máy, có của ăn của để.
Cao
thủ trong nghề giả sư không thể không nhắc đến N.T.T. thuộc thế hệ "trẻ
người non dạ" nhưng từ khi bước vào nghề, T. đã chứng tỏ được bản lĩnh
kiếm tiền thuộc diện bậc nhất trong giới "giả sư". Cũng giống như các
"bậc tiền bối" đi trước, T. chập chững bước vào nghề với vốn kiến
thức cỏn con nhờ học lỏm. Vốn là cô gái "siêng ăn nhác làm", nhưng
khéo ăn nói, T. nhanh chóng xâm nhập và hòa nhịp được với "nghề" một
cách nhanh chóng.
So
với những "tiền bối" đã từng có quá trình hành nghề lâu dài
trong giới "giả sư", T. vẫn được nể trọng bởi cách kiếm tiền khá
"siêu". Chỉ trong vài ba năm T. "phất lên" như diều gặp
gió. Thế nhưng, giới cùng "nghề" lại đồn rằng, T. vừa bán nhang, kiêm
luôn bán... những thứ chẳng hay ho gì nên mới nhanh giàu đến vậy.
Vướng tu giả, vào... tù tu tâm
Cái
gì cũng có giá của nó. Nghề làm sư giả đã giúp cho một số gia đình ở Bồng
Lai... thoát nghèo. Ấy thế nhưng nó cũng khiến cho nhiều người nông dân sa vào
vòng lao lý. Trong vòng vài năm trở lại đây, liên tiếp nhiều vụ đóng giả nhà sư
ở Quế Võ đã bị phát hiện.
Tháng
5/2009, Công an TP Lạng Sơn (tỉnh Lạng Sơn) đã bắt Nguyễn Thị Vững và Nguyễn
Thị Sơn (cùng trú tại Phố Mới, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh) về hành vi lừa đảo
chiếm đoạt tài sản. Với chiếc thẻ giả đeo trước ngực ghi Giáo hội Phật giáo
Việt Nam tỉnh Bắc Ninh do chùa Đại Lai và chùa Phật Huệ cấp, hai kẻ này đến
những nhà người dân ở Lạng Sơn giả là người nhà chùa, bán hương với giá cao,
xin tiền ủng hộ xây dựng chùa để lừa đảo.
Sáng
ngày 13/5/2009, Vững và Sơn mò đến nhà bà Trần Thị Hiền ở phố Phan Đình Phùng,
TP Lạng Sơn gạ mua hương. Thấy chủ nhà hào phóng, đưa 4,5 triệu đồng tiền mua
hương và tiến cúng chùa, hai kẻ này nói gia đình đang bị sao xấu chiếu mệnh,
phải nhờ nhà chùa giải hạn mới qua khỏi. Nghe hai nữ sư nói thế, bà Hiền chẳng
còn lòng dạ nào liền "tâm sự" chuyện nhà và được tư vấn cho con gái
đi học ở chùa, nếu muốn vào học Hạ ở chùa Yên Tử, phải đặt cọc 7 triệu đồng.
Vì
không đủ tiền, bà Hiền hẹn hai sư chiều quay lại, tuy nhiên khi hai kẻ này đang
nhận tiền thì con gái chủ nhà đi làm về, thấy nghi ngờ, báo cơ quan Công an bắt
giữ. Theo lời khai của hai "nữ sư" này thì ngoài bà Hiền, với thủ
đoạn tương tự, họ đã lừa lấy được 4,5 triệu đồng của một phụ nữ ở TP Lạng Sơn.
Trước khi bị bắt, hai người này còn hẹn một gia chủ ở phường Đông Kinh nộp tiền
giải hạn nhưng chưa kịp lấy thì bị phát hiện.
Sau
khi ngược Quốc lộ 1A hành nghề tại TP Lạng Sơn, những sư giả ở Bắc Ninh
lại ngược đường số 5, xuống tận thành phố cảng Hải Phòng tiếp tục giở trò
và cũng... bị bắt. Đó là vào tháng 10/2009, chị Lê Thị Kim Bình (trú đường Lê
Lai, quận Ngô Quyền, Hải Phòng) đang ở cửa hàng phụ tùng ôtô thì có hai
"nhà sư" đến xin tiền công đức. Một người trong số đó tự nhận là sư
thầy, trụ trì tại chùa Bồng Lai (xã Bồng Lai, huyện Quế Võ, Bắc Ninh), đã từng
tu hành ở Ấn Độ,
Sau
khi đóng góp 500 nghìn đồng, chị Bình phát hiện sau gáy người tự xưng "sư
thầy" có một vài sợi tóc dài. Đoán đây là sư giả, chị liền theo dõi và
trình báo Công an phường Niệm Nghĩa, quận Lê Chân (nơi hai đối tượng khả nghi
trên nghỉ trọ). Sau đó, Công an phường đã xác định danh tính một trong hai phụ
nữ giả danh nhà sư là Nguyễn Thị Thoan, 27 tuổi, ở xã Bồng Lai, huyện Quế Võ,
tỉnh Bắc Ninh, nghề nghiệp làm ruộng.
Trước
đó tháng 8/2008, Công an xã Ninh Hiệp (huyện Gia Lâm) đã bắt giữ 2 thanh
niên giả làm sư đi bán hương phát lộc với giá "cắt cổ", 100 nghìn
đồng 1 bó. Danh tính các đối tượng được làm rõ là Phan Thanh Chương (37 tuổi, ở
Vũ Dương, Quế Võ, Bắc Ninh) và Nguyễn Phú Hương (30 tuổi, ở Cầu Tràng, Quế Võ).
Chúng còn lợi dụng những người hay đi chùa, tin tưởng vào chùa để vơ vét nhiều
tiền của họ.
Công
an huyện Gia Lâm cho biết, chúng đã đến nhà bà Nguyễn Thị Vinh (ở xóm 6,
Ninh Hiệp) và dụ dỗ bà đưa cho chúng 3 triệu đồng. Công an huyện Gia Lâm đã bắt
giữ 2 đối tượng có hành vi lừa đảo làm.
Chưa
hết, cũng trong năm 2008 "sư thầy" Nguyễn Văn Cường (vốn nghề làm
ruộng, trú tại Vũ Dương, Bồng Lai, Quế Võ, Bắc Ninh) đã bị Công an phường
Lý Thái Tổ, Hoàn Kiếm, Hà Nội bắt giữ vì hành nghề giả sư. Cường khai do quen
biết người ở một ngôi chùa phía Nam, được nhà chùa giao việc bán nhang giúp,
lợi dụng bán nhang, đối tượng đã đội lốt người tu hành, lấy tên là thầy Hùng ở
chùa Hàm Long, đi khất thực. Cường nhiều lần mặc quần áo nhà tu đi khất thực
khắp các ngõ ngách ở Hà Nội. Y gõ cửa từng nhà, đứng xin tiền cho tới khi gia
chủ cho mới chịu đi. Riêng buổi sáng ngày 21/7/2008, đối tượng đã đi gõ cửa hầu
hết các gia đình, cửa hàng trên nhiều phố cổ trước khi bị bắt quả tang tại phố
Lê Lai.
Nhưng
"đình đám" nhất phải kể tới vụ đối tượng Phan Bá Cường, vốn là một
thợ ảnh trong làng. Năm 2004, UBND xã Bồng Lai quyết định chấm dứt việc xác
nhận cho công dân trong xã mang danh nghĩa nhà chùa đi bán hương, khiến nhiều
sư giả... mất chỗ dựa. Thế là Cường câu kết với một số đối tượng dùng kỹ thuật
máy tính để... chế tác ra con dấu của Ủy ban xã. Vụ việc đã bị Công an tỉnh
Thái Bình phát giác. Cường được "mời đi bóc lịch" 3 năm vì tội làm
giả con dấu của cơ quan, tổ chức.
Chủ
tịch xã Bồng Lai, ông Phan Bá Sắc cho biết, toàn xã có hơn 8.000 nhân khẩu thì
10% trong số đó là thường xuyên đi làm ăn xa. Ông thừa nhận là thỉnh thoảng xã
lại nhận được thông báo của công an một số tỉnh thành về việc người dân trong
xã bị bắt về chuyện hành nghề giả sư. Tuy nhiên, ông cho biết đa số đều là
những người có hoàn cảnh khó khăn, nhất thời túng quẫn nên làm liều (!?).
Thầy
Thích Nhật Quang, trụ trì chùa Phúc Lâm (nằm tại thôn Bồng Lai nên quen gọi là
chùa Bồng Lai) khẳng định. Có lần nhà chùa cũng nhận được phản ánh của dân
chúng về chuyện có người lấy danh nghĩa chùa Bồng Lai để đi quyên góp công đức.
Song nhà chùa chưa bao giờ ký hay cấp bất cứ giấy tờ gì cho tăng ni đi quyên
góp cả. Nhà chùa cũng mong các cơ quan chức năng sẽ vào cuộc để thanh danh chùa
Bồng Lai không bị ô uế.
Thượng
tọa Thích Quảng Tùng - Phó chủ tịch Hội đồng Trị sự Trung ương Hội Phật giáo Việt
Nam, Trưởng ban Từ thiện xã hội Trung ương Hội Phật giáo Việt Nam khẳng định,
từ năm 2000 đến nay các chùa trên cả nước đã không cho phật tử bán hương, khất
thực và quyên góp tiền công đức. Tuy vậy hiện nay, có không ít người ở một số địa
phương giả danh người nhà chùa. Những người này dùng nhiều thủ đoạn như mượn
danh các sư thầy có uy tín để dễ vận động, thuyết phục, hoặc bịa đặt ra việc
mời khánh thành công trình xây dựng của Phật giáo nhằm mục đích lừa đảo chiếm
đoạt tài sản. Cần ngăn chặn các hành vi trên bằng biện pháp mạnh.
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự