Ngày còn nhỏ, em hay ngồi nhổ tóc trắng cho mẹ. Bàn tay nhỏ xinh thích thú lần tìm cho được những sợi tóc trắng để khoe mẹ như một “chiến tích” hào hùng. Nhưng bây giờ đã lớn, em hình như đã không còn giữ lại niềm vui nho nhỏ đó. Đã bao nhiêu lâu rồi em chưa ngồi bới tóc cho mẹ? Tóc mẹ bạc nhiều em có biết hay không?
Ngày còn nhỏ, mỗi lần đi học, em đều ôm và thơm lên đôi má gầy của mẹ. Như lời cô giáo dạy, khi đi phải hỏi, khi về phải chào, em “chào hỏi” bằng một ngôn ngữ đầy tình cảm của riêng em. Em biết chắc mẹ rất vui, vì mỗi lần em chuẩn bị ôm chầm lấy mẹ và thơm lên đôi má gầy gò ấy, mẹ dù đang làm gì cũng dừng lại và nở một nụ cười tươi để dang tay ôm lấy em. Nhưng hình như, cũng đã lâu rồi, em không còn giữ lại những cử chỉ tình cảm đó nữa?
Ngày còn nhỏ, em thường làm cha mẹ vui, mỗi khi trả lời: “Bé Bi yêu ai?”, “Bé Bi yêu cha. Bé Bi yêu mẹ”. Nhưng khi trưởng thành, em có vẻ “ngại” mỗi khi bày tỏ tình thương ấy. Vẫn là em của ngày xưa, nhưng sao nay đứng trước đấng sinh thành, em lại ngại ngần với câu nói của tình yêu thương vô bờ.
Em ạ, phải có một tâm hồn trong sáng và thánh thiện, mới có đủ “dũng khí” để nói lên lời rằng, “con yêu cha mẹ nhiều lắm”.
Vì sao, em có biết không?
Vì em xấu hổ…
…khi nghĩ lại lúc em tỏ thái độ không vui với mẹ khi mẹ lo em đi chơi về muộn lỡ có xảy ra chuyện gì nên đã gọi điện thoại nhắc em về sớm.
…khi em không vâng lời mẹ đi học “đi đến nơi, về đến chốn”.
…khi em nói dối mẹ đi học để có mặt trong một buổi tối đi chơi với bạn bè.
…khi em cãi lời mẹ chỉ vì một chút ích kỉ cá nhân giữa ranh giới đúng sai.
Em ơi, nếu em làm mẹ khóc vì buồn tủi, em đã làm thân Phật chảy máu rồi.
Vu lan này, em đi chùa lễ Phật, em hãy chắp tay sám hối trước Phật và tự kiểm điểm đã có bao nhiêu lần em em làm mắt mẹ ngấn những giọt buồn. Em hãy cầm cuốn kinh Vu Lan Báo Hiếu lên bằng hai tay để đọc, và nghĩ tới mẹ của mình. Và em ơi, em đừng khóc, nếu như bất chợt trong một phút giây, em hoảng sợ nghĩ tới ngày sau bông hồng trắng cài áo đã thế chỗ bông hồng đỏ ngày nào.
“Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không”
Tôi cũng mong em hãy làm một việc bằng tất cả tấm lòng dành cho Mẹ, sau khi chắp tay trước Phật trong ngày Vu Lan, em hãy về nhà, chắp tay trước Mẹ và nói với Mẹ rằng: “Mẹ ơi, con yêu Mẹ nhiều lắm”.
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự