Xin chào Phật tử Hưng Trà,
1. Quan điểm
của đạo Phật về các đạo mang tính thần quyền như Lỗ Ban, Năm Ông
Phật giáo không bài xích tôn giáo nào, nhưng tuyệt đối
không khuyến khích tín đồ đặt niềm tin ở những tôn giáo mang tính thần quyền
như Lỗ Ban, Năm Ông. Các đạo như trên đúng ra không được gọi là “đạo” hoặc “tôn
giáo”, vì thiếu hẳn vị khai sáng và những vị kế tục, cũng như tông chỉ.
Vì các bùa chú “Lỗ Ban” và “Năm Ông” theo dạng “bí truyền” nên tài liệu về các đạo bùa chú này không có nhiều, có thể nói là không có. Thầy được nghe nhiều Phật tử đã từng theo các đạo bùa như Năm Ông hoặc Lỗ Ban kể lại những giới điều như không ăn thịt chó, không được ăn thịt trâu, không được đi dưới dây phơi đồ…
Cũng tuỳ theo đạo đức của từng người mà sử
dụng bùa chú khác nhau. Nhiều người luyện các pháp tà ma ác độc như luyện thiên
linh cái để điều khiển các oan hồn uổng tử làm vây cánh cho mình, tạo nhiều điều
bất thiện trong kiếp này, ví dụ luyện thiên linh cái để làm các việc phi pháp
như trộm, cướp, tà vạy hoặc vay mượn sức mạnh của họ để đánh bại đối phương khi
thi đấu võ thuật.
Qua đó, chúng ta thấy các bùa ngãi bị những người
không tốt sử dụng không đem lại thiện ích cho con người, mà chỉ là một phương
tiện để tạo thêm tội lỗi, ác nghiệp cho mình và cho người mà thôi.
Chính vì vậy mà Phật tử khi quy y Tam Bảo ở Việt Nam,
đặc biệt Phật giáo Đại Thừa cũng như hệ phái Khất Sĩ luôn đính kèm câu:
Quy Y Phật từ nay cho đến trọn đời, không quy y trời,
tiên, thần, quỷ, vật.
Quy Y Pháp từ nay cho đến trọn đời, không quy y các tà
thuyết, ngoại đạo, tín ngưỡng dân gian và các chủ nghĩa khác.
Quy Y Tăng từ nay cho đến trọn đời, không theo Thầy
tà, bạn xấu và các vị không có niềm tin đối với Tam Bảo.
Do đó, một Phật tử chân chánh cần phải hiểu rõ giáo lý
của đạo Phật để tu học, không bị lạc dẫn trước những tà thuyết lạ mắt, êm tai của
các tôn giáo khác. Ví dụ theo các vị tu theo đạo bùa Lỗ Ban hoặc Năm Ông hoặc
các bí thuật kêu gọi tà ma của những dân tộc thiểu số ở trên các vùng cao
nguyên.
Tuy nhiên, một Phật tử chân chánh cũng không nên dụng
tâm khen mình, chê người chuốc lấy khẩu nghiệp và có thể mang hoạ về sau. Người
xưa nói, “Phật cao nhất xích, ma cao nhất trượng”, nên Phật tử khéo và cẩn thận
lắm thay!
2. Đeo bùa tụng
chú có thể giải nghiệp hay không?
Đến khi nghiệp đã đến thời kỳ chín muồi (dị thục) thì
“dù lên trời, hay lặn xuống đáy biển, hay trốn vào hang sâu núi thẳm cũng không
trốn khỏi ác nghiệp đã gây” (Kinh Pháp Cú, số 128). Giả như vợ chồng ly tán, làm
ăn không phát đạt mà cứ lo đi tìm thầy bùa đeo ngãi, Thầy bảo đảm với Phật tử,
điều đó vô hiệu ! Nếu có hiệu năng chăng là do người đến xin bùa được ông Thầy
hướng dẫn bây giờ gia đình ly tán, vợ con chết chóc nhiều là do các nghiệp ác
đã tạo, bây giờ lo làm phước như bố thí, cúng dường, ăn chay, niệm Phật
cho nhiều,v.v.. nhờ công hạnh đó mà nghiệp kia tự nhiên thay đổi.
Một Phật
tử không gieo tạo các công đức, dù có van xin Tam Bảo đi nữa, thì Phật, Bồ-tát cũng
không cứu nổi, huống gì bùa chú của Năm Ông hay Lỗ Ban. Nếu tự thân
mình, trong thì biết tu tập như biết nhường nhịn, tha thứ cho nhau, thông cảm
nhau, trì trai giữ giới, niệm Phật, ngoài thì thương người, giúp đỡ người
khốn khó, bệnh hoạn, tật nguyền, cô nhi, quả phụ, làm các công ích xã hội như
đóng góp xây dựng các bệnh xá, dưỡng lão, học đường, v.v... Đối với các bậc đạo
cao đức trọng một lòng tôn kính, cúng dường.
Rộng hơn nữa là rải tâm
thương yêu đến các loài hữu tình khác như các loại quỷ thần, ma quái. Được như
vậy thì dầu chúng ta không có xin bùa, đeo ngãi, trì chú thì các duyên lành
cũng đến, khiến cho đời sống thuận hoà, êm ấm, hạnh phúc. Ngược lại, dù chúng ta
có chạy Đông chạy Tây kiếm tìm thế giới ngoại tại can thiệp cũng vô ích, nếu
có hiệu quả chăng cũng chỉ là giai đoạn nhất thời thôi.
3. Thầy bùa
giúp người qua những cơn khốn khó như vậy có được phước đức gì không?
Họ không những không có phước đức mà còn tạo nghiệp nữa.
Giả như họ có thể giúp người qua cơn khốn khó không qua con đường chuyển hoá tự
thân mà bằng các tà thuật như vậy, có nghĩa là họ làm cố xáo trộn trật tự nhân
quả của vũ trụ.
Như Phật tử thấy, các ông Thầy Pháp giúp người trị bệnh
tà, nhìn bên ngoài chúng ta cứ ngỡ rằng ổng giúp người, cứu đời, chứ thật ra họ
làm cho các oan hồn uổng tử hoặc quỷ thần oán giận, cho nên con cái họ ít khi
toàn mạng hoặc khi về già khi khí lực của người đó suy vi thì ma quái trở
lại “trị” họ. Một điều có lẽ ai cũng thấy, nếu họ làm các điều phước thiện thì
quỷ thần phải phục, phải nể vì, họ theo thầm gia hộ, chứ sao lại theo để chờ cơ
hội để trả đũa?
Còn trường hợp có một số người cho người thân mình những
đạo bùa đặc biệt để hộ thân như trong thời chiến tranh mà chúng ta được nghe
nhiều vị kể lại. Điều đó có thực hay không? Điều đó có thể thực và có thể có hiệu
quả trong một thời gian chỉ đối với một số người khi phước đức và mạng số
của người đó chưa hết.
Nếu các đạo bùa có hiệu lực 100% thì các tướng lãnh chiến
sĩ ra tiền chiến mang đạo bùa không bao giờ bị tử trận! Nếu các đạo bùa linh hiệu
thì các vị thủ tướng, bộ trưởng đeo các bùa thì không bao giờ bị ám sát, bị bắt
làm con tin. Vả lại, nếu đạo bùa linh nghiệm trong mọi trường hợp thì các ông đạo
bùa sẽ không bao giờ bị truy tố trước pháp luật.
Ngài Mục-kiền-liên, đệ tử có
thần thông đệ nhất của đức Phật, đến khi nghiệp trổ thì chữ thần còn không nhớ,
huống gì là thông! Do đó, một khi đã sử dụng tà thuật để chinh phục người thì
phước đức của vị đó chắc chắn không tăng trưởng mà ngược lại còn bị tổn giảm rất
nhiều, đồng thời họ làm bà con quyến thuộc với thế giới ma đạo, chắc chắn khi
thân hoại mạng chung không được sanh về các cảnh giới lành.
Cầu chúc Phật tử tinh tấn tu theo con đường quang minh
mà Phật tử đã đi, hầu đem lại an lạc cho tự thân, tha nhân và muôn loài.
Nguồn tin: Đạo Phật Ngày Nay
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự