Ngày
3.5.1983, theo yêu cầu của Văn phòng 10 Hội đồng Bộ trưởng, Viện Khảo cổ học cử
một đoàn cán bộ xuống chùa Đậu, thuộc huyện Thường Tín (Hà Tây cũ) để kiểm tra
tình trạng xuống cấp của gác chuông.
Trong đoàn có tôi. Lang thang vòng ra bên
phải, sau dãy hành lang, tôi thấy một chiếc am nhỏ, rêu phong mà bên ngoài cửa
phủ mành tre. Nhìn vào bên trong, tôi chợt giật mình vì thấy một nhà sư ngồi
thiền, đôi mắt “lim dim” như đang suy tư về cõi Phật.
Từ
lâu, nhân dân quanh vùng đã truyền tụng với nhau rằng ở chùa Đậu, có hai am nằm
ở bên phải và bên trái của chùa. Am bên phải là của thiền sư Vũ Khắc Minh, bên
trái là am thiền sư Vũ Khắc Trường.
Chuyện kể rằng, khoảng thế kỷ XVII, vào một
ngày nọ, thiền sư Vũ Khắc Minh (mà nhân dân trong vùng quen gọi ngài là cụ sư
Rau - nhà sư thường chỉ ăn rau trừ bữa) bước vào trong am và nói với các đệ tử
rằng: “Mang cho ta một chum nước uống và một chum dầu để thắp. Khi nào thấy dứt
tiếng mõ hãy mở cửa am ra. Nếu thấy thi thể của ta đã hỏng, thì dùng đất lấp am
đi, còn ngược lại thì dùng sơn ta bả lên thi thể...”.
Dứt
lời, cụ bước vào am tọa thiền và chỉ còn nghe vẳng ra tiếng mõ tụng kinh suốt
ngày này qua ngày khác. Tròn trăm ngày, các đệ tử không nghe thấy tiếng mõ nữa,
vội mở cửa am ra thì thấy ngài vẫn ngồi đấy như đang trong lúc tọa thiền. Hai
chân ken vào nhau đúng vị trí của thiền, còn hai tay hơi bị xệ xuống. Nhớ lời
thầy dặn, họ vội lấy sơn ta bả lên thi hài.
Trong
cuốn Những chùa, đình và nhà thờ của Hà Đông - Phong cảnh Hà Đông xuất bản năm
1932 (tiếng Pháp), tác giả cho rằng đó là những “momies” (xác ướp) kiểu Ai Cập.
Thật sai lầm! Tệ hại hơn, trong một bài báo đăng trên tờ Thời Mới vào năm 1957
lại có tiêu đề khá giật gân Xác ướp chùa Đậu hàng trăm năm vẫn còn giữ nguyên
bộ phận sinh dục!
Bằng
con mắt nghề nghiệp, tôi phát hiện qua vết nứt ở trên trán có xương sọ ở bên
trong, và thế là tôi nảy ra ý định chụp phim X-quang để chứng minh đây là một
nhục thân nguyên dạng.
Nếu chứng minh được thì rõ ràng phương thức táng này nằm
ngoài 5 táng thức đã có trước đây trên thế giới: địa táng hay thổ táng (chôn
trong đất); hỏa táng (đốt thi hài); hải táng hay thủy táng (thả xuống nước);
thiên táng hay điểu táng (cho chim ăn để được bay lên trời); huyền táng hay
táng
treo.
Chiều
25.5.1983, tôi chuyển nhục thân thiền sư Vũ Khắc Minh về khoa X-quang Bệnh viện
Bạch Mai. Với sự giúp đỡ tận tình của PGS - bác sĩ Đặng Văn Ấn, bác sĩ Nguyễn
Trọng Đức và các kỹ thuật viên, tôi đã tiến hành soi phần sọ, ổ ngực và ổ bụng.
Qua
màn hình, tôi thấy toàn bộ xương sườn, xương đốt sống đổ sập xuống nằm gọn
trong khoang bụng. Rõ ràng, không có chất dính giữa các xương đốt sống. Hộp sọ
còn nguyên vẹn, phần xương lá mía không bị đục vỡ như trên sọ vua Ai Cập Ramsès
V để lấy não ra. Từ đó, có thể suy ra não và các nội tạng - về mặt lý thuyết -
là vẫn còn nguyên trong nhục thân.
Kết
hợp giữa chiếu và phim chụp, có thể thấy rõ các xương dưới sọ như xương cánh
tay, cổ và bàn tay, xương chậu hông, đùi, xương chày, mác và xương cổ chân, bàn
chân đều nằm đúng với vị trí giải phẫu. Trong các xương không có cốt bằng kim
loại, rõ ràng đây là một nhục thân nguyên dạng.
Bằng
phương pháp quang phổ phát xạ vùng tử ngoại và chiếu xạ tia rơn-ghen khi phân
tích chất bồi của nhục thân thiền sư Vũ Khắc Minh, tiến sĩ Lê Nguyên Sóc cũng
đã có kết luận phù hợp với ý kiến của chúng tôi về chất bồi. Đó là hỗn hợp của
sơn ta, mùn cưa, giấy dó và đất...
Tôi
mừng quá, vì như vậy là đã chứng minh được đây là một táng thức mới mà tôi đặt
tên là tượng táng (táng theo kiểu làm thành tượng) hay thiền táng (táng theo
kiểu ngồi thiền).
Sau
này tôi mới biết nét văn hóa trên cũng có ở Trung Quốc. Vào thế kỷ thứ VIII sau
Công nguyên, kỹ thuật “Giáp trữ tất” (sơn ta bó lụa) đã được thực hiện khi Lục
tổ Huệ Năng (638 - 713) viên tịch.
Hiện
nay, chân thân còn nguyên vẹn để tại Nam Hoa Tự, nằm ở phía tây tỉnh Quảng Đông
của Trung Quốc, thuộc thôn Nam Hoa, huyện Khúc Giang, cách TP Quảng Châu về
phía tây hơn 230 km.
(Còn
tiếp)
Tác giả bài viết: PGS.TS Nguyễn Lân Cường
Nguồn tin: Thanh Niên
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự