Cô bé đi ngang qua một xe mì gõ, nghe mùi thơm
phưng phức, bụng cô càng đói cồn cào, chân đang bước bỗng chùn lại. Bác bán mì
thấy cô bé mặt mũi tèm lem đứng trước xe mì trông có vẻ đang thèm thuồng lắm. Bác
gọi cô lại và hỏi:
- Cháu muốn ăn mì phải không?
Cô bé e dè đáp:
- Vâng, cháu đang đói lắm. Nhưng cháu không có
tiền.
Bác bán mì tỏ ra thông cảm:
- Không sao đâu. Bác đãi cháu, cháu hãy vào ngồi
đi.
Bụng đang đói, cô bé bưng tô mì ăn ngấu nghiến một
cách ngon lành. Ăn xong, cô đứng lên cúi đầu chào bác bán mì và nói lời cảm ơn.
Không kiềm được xúc động, cô bé khóc tức tưởi:
- Cháu cảm ơn bác! Bác thật là một người tốt. Bác
với cháu không quen biết mà bác lại đối xử với cháu tốt như thế, chẳng như mẹ
cháu là người thân của cháu mà lại không thương cháu.
Bác bán mì xoa đầu cô bé nói:
- Cháu không nên nói như thế. Bác chỉ cho cháu một
tô mì thôi mà cháu đã cảm kích đến như vậy, trong khi đó mẹ cháu đã cho cháu cả
cuộc đời mà cháu không biết ơn của mẹ. Mẹ đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng và dạy dỗ
cháu, công lao ấy to lớn biết chừng nào, vậy mà chỉ vì một lúc dỗi hờn cháu đã bỏ
mẹ mà đi.
Nghe đến đây cô bé bật khóc nức nở:
- Cháu thật vô tâm! Cháu có lỗi với mẹ nhiều lắm.
Cô bé nghĩ, chắc mẹ đang tìm kiếm cô khắp nơi,
không gặp cô chắc mẹ lo lắng lắm. Cô vội chào bác bán mì và chạy mau về nhà để
nói với mẹ lời xin lỗi.
Về đến nhà, cô đã thấy mẹ đứng trước cổng chờ cô.
Vừa trông thấy con, bà hết sức mừng rỡ chạy đến ôm cô vào lòng và khóc:
- Từ sáng đến giờ con đi đâu để mẹ tìm khắp nơi
mà không gặp. Con có biết mẹ lo lắng lắm không?
Cô bé òa lên khóc và nói lời xin lỗi mẹ:
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! Từ nay con sẽ vâng lời
mẹ. (Kể theo Cửa sổ tâm hồn)
BÀI HỌC ĐẠO LÝ :
Cha mẹ là người có công ơn to lớn đối với chúng
ta, là người gần gũi, thân thiết và yêu thương chúng ta hơn ai hết. Cha mẹ đã
sinh thành, nuôi khôn lớn và dạy dỗ chúng ta nên người, biết bao công lao khó
nhọc không thể kể hết. Nếu không có cha mẹ làm sao chúng ta có mặt trên cuộc đời
này.
Thế mà vì những giận hờn nông nổi, có người đã
phủi ơn cha mẹ một cách mau chóng, hoặc vì chạy theo bóng sắc, tiền tài mà lắm
người quên bỏ cha mẹ của mình. Không ít những đứa con chỉ vì không được cha mẹ
chìu lòng hoặc bị cha mẹ rầy la quở trách mà tự vẫn hay bỏ nhà đi hoang, ôm niềm
oán hận cha mẹ. Không ít những đứa con vô tâm chỉ biết làm cho cha mẹ lo lắng,
buồn khổ bằng những hành vi sai trái như lười biếng học hành, tập tành ăn chơi
hưởng thụ, sống đua đòi theo chúng bạn… Nhưng dù con ngoan hay hư hỏng thì cha
mẹ vẫn dành cho con sự bao dung và thương yêu vô bờ.
Khi có ai đó dành cho ta tình cảm tốt đẹp hoặc
giúp đỡ ta điều gì, ta hết sức cảm kích và tỏ lòng biết ơn. Nhưng công ơn cha mẹ
đối với ta như trời cao biển rộng thì ta lại không để ý. Mấy ai tự xét lại mình
đã làm được những gì để đáp đền công ơn cha mẹ. Mình đã làm gì cho cha mẹ được
vui? Mình đã làm gì để cha mẹ tự hào? Mình đã quan tâm chăm sóc cha mẹ chu đáo
về đời sống vật chất lẫn tinh thần hay chưa?
Chỉ khi làm cha mẹ, chúng ta mới hiểu hết tình
thương yêu và những vất vả nhọc nhằn của cha mẹ. Cho nên Đức Phật dạy, muốn báo
hiếu cho cha mẹ đầy đủ và ý nghĩa nhất thì ngoài việc kính yêu, hết lòng chăm
lo phụng dưỡng cha mẹ, chúng ta cần phải biết hướng cha mẹ làm điều lành, kính
tin Tam bảo, tu tập Chánh pháp để tạo an lạc, hạnh phúc trong hiện tại và tương
lai, có như thế mới mong đáp đền công ơn cha mẹ.
Ý kiến bạn đọc
Chùa Thành Lạng Sơn Diên Khánh Tự